Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 228: Chương 228

Châu Thiện liếc qua Nghê Bằng, cười ung dung nói:
“Khiến Nghê tiên sinh chê cười, tuy tôi không tài giỏi gì nhưng đúng dịp biết một phương thuốc độc mà tất cả cổ trùng trên đời đều thích.”
Cổ thích độc, càng độc càng tốt, chẳng lẽ trên đời còn có độc hơn nữa sao?
Châu Thiện đã nắm chắc chín mươi phần trăm, nụ cười tươi rói và tự tin của cô sắp chói mù mắt mọi người ở đây. Đám người kinh ngạc phát hiện Châu Thiện lúc này toàn thân khí chất đổi khác, không giống như học sinh trung học thanh xuân non nớt, ngược lại giống như quái vật già sống nhiều năm.
Trên bàn học gỗ đỏ có văn phòng tứ bảo, Châu Thiện bước nhanh đi qua, vén tay áo, cầm bút lông chấm vào bình mực bên cạnh, rút giấy tuyên ra tùy ý vung bút, chữ rồng bay phượng múa, nhìn không biết cô viết chữ gì.
Châu Thiện đưa giấy tuyên còn chưa khô mực cho Trần Thiên Tông:
“Hốt một bộ thuốc theo phương thuốc này.”
Trần Thiên Tông nghi hoặc nhận lấy giấy tuyên, nhỏ giọng đọc nội dung trên giấy:
“Ba bộ răng nọc của ngũ bước trường trùng, hai lượn thiểm tô, một lượng da bò cạp bảy mươi năm, năm tiền da minh sa lâu năm, tám tiền chân rết từ mười năm trở lên.”
Ngũ bước trường trùng tức ngũ bộ xà, thiềm tô là chất độc trên người con cóc, có thể khiến người mù mắt, da bò cạp là da lột từ người bò cạp, bò cạp lột da bảy lần là trưởng thành, da bò cạp bảy mươi năm tức là da mà bò cạp lột khi vừa trưởng thành, dạ minh sa là phân dơi, chân rết dễ tìm nhưng từ mười năm trở lên thì hơi khó.
Mấy thứ này đều có kịch độc, Châu Thiện lại có yêu cầu vụn vặt, người bình thường muốn tìm được mấy thứ này giống như nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng Trần Thiên Tông vốn là gia chủ của thế gia phong thủy, có nhiều mối quan hệ, cộng thêm sức nặng của ông già nằm trên giường, mấy món gần như biến thái đối với người thường nhưng bọn họ tìm dễ như chơi.
Trần Thiên Tông hếch cằm, Bạch Ngọc hiểu ý, vươn tay nhận lấy, kêu quản gia đi tìm thứ viết trên giấy.
Trần Thiên Tông thầm thở phào, ông thật sự lo lắng Châu Thiện không có phương pháp giải cứu, cố ý đưa ra mấy thứ không có trên thế giới này để làm khó người. Tuy những vật kịch độc này không dễ tìm, nhưng mà chỉ cần trên thế giới này có tồn tại thì ông đều sẽ tìm được.
“Chỉ cần bấy nhiêu?”
Châu Thiện lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”
Trần Thiên Tông nghẹn họng:
“Còn có cái gì? Viết luôn đi, tôi kêu quản gia cùng tìm.”
Châu Thiện trầm mặc vài giây: “Còn một vị thuốc dẫn.”
Nếu nói là thuốc dẫn thì phỏng chừng là thứ quan trọng hàng đầu không thể thiếu.
Trong lòng Trần Thiên Tông mơ hồ có dự cảm vị thuốc dẫn này không dễ tìm, nhưng ông vẫn ôm mấy phần hy vọng hỏi một câu:
“Là thuốc dẫn gì?”
“Nước Vong Xuyên.”
Vong Xuyên, tên của nó là Vong Xuyên, trên thực tế là oán khí tích lũy từ hồn phách hàng chục triệu năm không chịu đi đầu thai, có vô số tử hồn, oán khí sâu nặng, tuyệt đối là thứ chí âm chí độc trên đời.
Năm vị độc vật kia chẳng qua là dệt hoa trên gấm, nước Vong Xuyên mới là thứ cực kỳ quan trọng, chỉ có nó mới là ‘độc’ có thể dụ dỗ cổ trùng trên cõi đời.
Sau khi Châu Thiện nhẹ hẫng thốt ra ba chữ kia, sáu người ở trong phòng ngây ra, biểu cảm trên mặt hoặc kinh ngạc hoặc chế nhạo hoặc trào phúng.
Nghê Bằng cười muốn sái quai hàm:
“Trên đời này lấy đâu ra nước Vong Xuyên? Sao cô không nói là cần tiên đan của Thái Thượng Lão Quân luôn đi.”
Châu Thiện lườm hắn:
“Tiên đan cũng được, ông lấy cho tôi đi.”
Nghê Bằng cười gập bụng:
“Ha ha, con bé này nói khoác không viết nháp, mấy thứ đó đi mà đòi thần tiên.”
Tiếng cười khàn đục của hắn tự do quanh quẩn trong phòng, mấy thầy phong thủy khác nhìn nhau, thấy vẻ mặt không vui của chủ nhân thì không dám cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận