Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 52: Chương 52

Ông ta đã cảnh báo bé gái này rồi, là cô nhóc kiên trì muốn mua, không thể trách ông ta.
La Quân giơ bàn tay ra: “Cái hộp này tôi đã bỏ ra năm ngàn để mua.”
Vẻ mặt tự tin của Châu Thiện đột nhiên ngưng trệ.
Năm......năm ngàn? Cô bé không nghe nhầm chứ.
La Quân nhanh chóng liếc mắt nhìn cô bé một cái: “Nếu cháu muốn, tôi bán cho cháu năm mươi tệ.”
Có trời mới biết, biếu không hoặc các thêm tiền ông ta cũng chịu! Chỉ cần mang cái thứ quỷ quái này đi!
Năm ngàn với năm mươi chênh lệch cũng quá lớn rồi, Châu Thiện trong lòng rõ ràng, cười híp mắt nói: “Được.”
Châu Thiện móc ra năm mươi tệ, mừng khấp khởi ôm cái hộp đó trên tay.
Văn lão vẻ mặt phức tạp: “Ngài mua cái này làm gì?”
Nếu như là thèm muốn miếng gỗ lim chỉ vàng kia, nhưng nghe tới tà tính của chiếc hộp này thì người tham tài đến đâu chăng nữa sợ rằng cũng sẽ không muốn lấy nữa đâu.
Châu Thiện tươi cười hớn hở: “Tôi là vì thứ bên trong này.”
Gỗ lim chỉ vàng sở dĩ thường được quý nhân quan lớn làm thành quan tài, chính là bởi vì gỗ lim chỉ vàng có kết cấu tinh xảo, phong âm tồn dương, không để tinh khí lọt ra ngoài.
Đạo gia cũng rất yêu thích gỗ lim chỉ vàng, thường dùng gỗ lim chỉ vàng để phong ấn tà sát.
Chiếc hộp này đương nhiên rất quý giá, nhưng giá trị của nó còn không bằng một phần ngàn thứ bị trấn giữ bên trong.
Châu Thiện bỏ ra số tiền cực kỳ thấp mua được chiếc hộp này, tâm tình cũng coi như không tệ: “Đóng cửa lại, hôm nay tôi cũng để hai người được mở mang tầm mắt.”
Văn lão đã tiếp xúc với cô bé nhiều lần cũng không còn lạ lẫm, La Quân nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé mà thành thục này của Châu Thiện lại rất kinh ngạc.
Ông ta dẫn hai người vào phòng trong, Châu Thiện không chớp mắt lấy một lần, trực tiếp giật lá bùa kia xuống.
Đồng tử La Quân nhanh chóng thu nhỏ lại.
Bùa vừa tháo xuống, chiếc hộp tà ác kia không còn thứ gì để trấn áp, bắt đầu rung lắc dữ dội, từng tia từng từng tia huyết khí lan tràn ra khỏi ổ khóa không có lỗ khóa.
Châu Thiện cười lạnh một tiếng: “Ngươi còn tạo phản nữa à!”
Cô bé ném chiếc hộp lên bàn, sau đó móc dao găm ra, tay vừa lật, dao găm đâm thẳng về phía cái hộp......
Tiếng kim loại vang lên leng keng, dao găm xiên vào mép hộp gỗ đâm xuyên qua cái bàn, lực xuyên thấu ba phần.
Hộp gỗ tuy rằng hung ác, nhưng dao găm còn hung còn tà hơn cả nó, hung vật mới có thể áp chế hung vật.
La Quân trốn sau cửa, chuẩn bị có biến là lập tức phá cửa xông ra ngoài.
Ông ta trợn tròn đôi mắt, cô nhóc này vậy mà là một thầy phong thủy! Chẳng trách Văn lão lại cung kính với cô bé như thế.
Sau khi áp chế chiếc hộp, Châu Thiện mới đặt tay phải lên hộp gỗ, nhắm mắt lại, từng tia pháp lực men theo khe hở của đầu khóa thâm nhập vào trong.
Chiếc hộp này là do đệ tử Huyền Môn tạo ra, thợ khóa bình thường đương nhiên không thể mở được.
Không lâu sau, cơ quan trong hộp gỗ được khởi động, chậm rãi lộ ra một khe hở......
Cùng lúc đó, một luồng huyết quang cao vút từ trong khe hở phát ra cùng với tiếng kêu hưng phấn, huyết quang hóa thành hình dạng một con cự thú ở trong phòng, nó như có linh tính, dùng đôi mắt đỏ ngầu to như cái chuông đồng lạnh lẽo đánh giá ba người trong phòng, giơ chân lên sà thẳng xuống Châu Thiện.
Châu Thiện buồn bực trong lòng, cô bé thoạt nhìn rất dễ bắt nạt phải không? Một luồng huyết sát kỳ lân bị áp chế ngàn năm linh thức đã bị quét sạch, chỉ còn lại hung tính, vậy mà còn ngông cuồng đoạt xá!
Châu Thiện vô cùng tức giận, tay phải nắm không khí thành nửa quyền, hóa thành một chiếc roi dài bằng pháp lực.
Cô bé không hề lưu tình, nắm roi dài quất một cách hung hãn vào luồng huyết sát kỳ lân đó: “Cho ngươi hung hăng này! Cho ngươi hung hăng này!”
Con huyết kỳ lân đó bị phong ấn ngàn năm, tu vi giảm đi không ít, khó khăn lắm mới thoát được phong ấn đã ăn phải một trận roi tối tăm mặt mũi, quên cả đoạt xá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận