Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 259: Chương 259

Kỳ Kỳ nghe thấy âm thanh của Phó Kỳ Thâm thì thân hình không kiềm được run lên, ngoan như mèo con, hồn phách mơ hồ đến mức sắp hóa thành đốm sáng liền biến thành luồng khói chui vào người gỗ liễu.
Phó Kỳ Thâm nhét người gỗ liễu vào bàn tay của Châu Thiện:
“Theo ý của cậu rồi đấy, thôi đừng khóc.”
Châu Thiện cực kỳ mạnh miệng: “Ai khóc?"
Phó Kỳ Thâm nhún vai:
“Rồi, cậu không khóc, là tôi khóc.”
Châu Thiện hơi do dự nói:
“Sao cậu”
Cô cố vắt óc cũng không nghĩ ra từ hình dung thích hợp:
“Sao cậu tốt với tôi quá vậy?”
Trong đôi mắt sáng trong của Phó Kỳ Thâm ánh lên ý cười bỡn cợt:
“Có thể là bởi vì đời trước nợ cậu.”
Châu Thiện cảm thấy dường như có chút đạo lý, vội vàng giơ tay bấm đốt:
“Báo ngày sinh tháng đẻ của cậu đi.”
Phó Kỳ Thâm mỉm cười báo ra ngày sinh tháng đẻ của mình, Châu Thiện bấm đốt tay nhưng tính không ra, cô không cam lòng, lại lấy ống trúc ra, bỏ ba quả đồng tiền vào, lắc tính, nhưng vẫn tính không ra.
Châu Thiện không phục, lần lượt bày ra mai rùa, thẻ bói, bàn tính
Nhìn Châu Thiện mày mò mười mấy phút, Phó Kỳ Thâm không kiềm được mở miệng:
“Cậu biết tại sao không tính ra được không?”
Châu Thiện không ngẩng đầu lên, tập trung gảy bàn tính:
“Tại sao?"
"Bởi vì mạng của hai chúng ta định sẵn gắn liền với nhau.”
Châu Thiện nghe vậy lòng máy động, ngơ ngác ngước lên nhìn đôi mắt nghiêm túc của Phó Kỳ Thâm, giật mình mấp máy môi, dường như muốn nói cái gì.
Phó Kỳ Thâm thấy thế kề tai qua, ai biết Châu Thiện lạnh lùng nói một câu:
“Đồ khùng, về phòng ngủ đi.”
Phó Kỳ Thâm bật cười, nhưng giây sau trở lại bộ dạng mặt không cảm xúc:
“Sớm muộn gì cậu sẽ hiểu.”
“Bấm nút biến!” Châu Thiện tỏ ra thẹn quá thành giận.
Đợi Phó Kỳ Thâm ra ngoài, Châu Thiện mới thu lại vẻ mặt không kiên nhẫn, đầu tiên là bụm mặt thở hắt ra, sau đó nét mặt dần nghiêm nghị.
Châu Thiện cứ cảm thấy người này có liên hệ sâu xa với cô, nhưng tại sao không tính ra được?
Mạng của Phó Kỳ Thâm giống như trăng trong nước, hoa trong sương, không thể xem rõ, thiên cơ cũng không chịu tiết lộ.
Không biết Châu Thiện lấy đâu ra một ống thẻ, nhắm mắt lại lắc, rất nhanh một cây xăm rơi ra.
Châu Thiện mở mắt ra nhặt cây xăm lên, trên đó ghi một câu kệ nhỏ:
“Tất cả có vi pháp, như ảo ảnh trong mơ."
Sâm trung bình, không tốt không xấu. Châu Thiện có thể tự giải xăm, nhưng câu kệ này nói cũng như không.
Rốt cuộc cậu là ai, Phó Kỳ Thâm?
Hôm nay, Châu Thiện lại đi bệnh viện, Quảng Niệm Tề đã khỏe hơn nhiều, Trần Tuệ dần tỉnh táo hơn. Chẳng qua Quảng Niệm Tề quên hết chuyện lúc hồn rời đi, bao gồm chuyện mấy ngày nay cũng không nhớ, mơ hồ, cậu ta nhanh chóng trở lại bộ dạng hoạt bát sáng sủa.
Tuy Châu Thiện cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng nói sao thì tảng đá lớn đè nặng tim cô mấy ngày nay rốt cuộc buông xuống, cô thở phào nhẹ nhõm.
Khóe môi Châu Thiện treo nụ cười đi ra khu nằm viện, định đi qua đại sảnh khám bệnh ra ngoài, nhưng tiếng ồn ào nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của cô.
Trước tiên là giọng nữ the thé:
“Cô làm sao vậy hả! Tôi đã nói trong bệnh viện không có nhau thai mới mẻ, tìm tôi cũng vô ích!”
Một giọng nữ thấp năn nỉ, bởi vì âm thanh quá nhỏ, cách hơi xa nên Châu Thiện không nghe rõ.
Giọng nữ cao vút lại nói:
“Thế cô đi tiệm thuốc mua đi, dù sao chỗ đó có bán.”
“Không mới mẻ? Cô muốn nhiều nhau thai tươi làm gì? Cái nào lấy được tôi đều đã đưa cho cô, còn chưa đủ sao?”
Châu Thiện nghe vậy cau mày.
Châu Thiện biết tập tục bà bầu Trung Quốc thích ăn nhau thai bồi bổ sức khỏe, nhưng nhau thai mới mẻ thường bán giá rất đắt, hơn nữa người bình thường không có con đường thì không mua được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận