Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 255: Chương 255

Chứ không phải khuôn mặt giả mà cô ta nhìn thấy trong gương, dù ở trong mắt người ngoài thì bây giờ cô ta đã vô cùng xinh đẹp, Lâm Khê vẫn không thỏa mãn. Tại sao khuôn mặt kia không thuộc về cô ta?
Lâm Khê nhìn khuôn mặt thật của mình trong gương, rốt cuộc không kiềm được che mặt khóc rống.
Kumanthong đặt cạnh bồn rửa tay vẫn cười, ý cười bên môi dường như càng lúc càng sâu.
Hôm nay Lâm Khê mới cãi nhau với bạn trai Tào Trí Viễn, cô ta phát hiện bởi vì không thể công bố tình cảm trong công ty nên ít ai ghép cô ta với Tào Trí Viễn làm một đôi, bên cạnh hắn vẫn có nhiều cô gái giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, cô ta thì không có cơ hội công khai đứng cạnh hắn.
Cộng thêm chuyện dây đeo tay làm Lâm Khê như mắc cục nghẹn, hôm nay lúc đi chơi với Tào Trí Viễn, cô ta không kiềm được tính tình nóng nảy mắng hắn thúi mặt, thế là hai người cãi nhau to trong quán cà phê.
Lúc đi ra, Lâm Khê bước đi nhanh không nhìn đường, đụng trúng vài người.
Sau khi trút bực tức xong Lâm Khê bình tĩnh lại.
Bà chủ đã nói Kumanthong có thể hoàn thành tất cả mong ước của cô ta mà, lúc trước cô ta mong ước ở bên Tào Trí Viễn, bây giờ thì cô ta có mong ước mới.
Lâm Khê mang Kumanthong đặt trở lại bàn thờ, cầm dao gọt trái cây, giơ cao tay, thì thào:
“Ta không muốn mặt giả, ta muốn mặt thật, mặt thật!”
Sau đó mặt Lâm Khê không cảm xúc dùng dao nhỏ cắt rách cổ tay của mình, máu chảy ròng ròng xuống người Kumanthong, máu từ cổ tay uốn lượn thành dòng suối nhỏ chảy xuống bị búp bê sứ cười tươi hút hết.
Búp bê sứ vẫn cười vô tội, dưới thân dần tụ thành bãi máu, máu sóng sánh trên bàn thờ cuối cùng đông thành hai chữ lớn đỏ thắm:
"Máu thịt!"
Học hết tiết, Châu Thiện theo thường lệ nhấc lên túi sách sải bước đi ra ngoài, Phó Kỳ Thâm cau mày theo sát phía sau:
“Cậu lại đi bệnh viện?”
Châu Thiện quay đầu nhìn Phó Kỳ Thâm:
“Đúng rồi.”
Khi Châu Thiện nói chuyện vẫn đi tiếp, Phó Kỳ Thâm lẽo đẽo theo sau:
“Tại sao? Cậu áy náy?"
Châu Thiện khựng lại:
“Là sao?”
Phó Kỳ Thâm chỉ nhìn chăm chú vào cô, chân mày nhíu chặt, Châu Thiện đợi thật lâu cũng không thấy cậu nói chuyện, dứt khoát quay đầu rời đi.
Áy náy? Châu Thiện thừa nhận đúng là cô rất áy náy, sau khi ba con quỷ Ngưu Lực làm loạn, cô đốt thư đến âm phủ mời âm sai bắt quỷ hồn của Ngưu Lực và người phụ nữ câm về âm phủ. Hai con quỷ bởi vì lạm sát vô tội nên bị phán quan cho hạ chảo dầu ba trăm năm, trả lại tội nghiệt mới được đi đầu thai chuyển thế. Dù trả hết nợ thì bọn họ không thể nào kiếp sau làm người, phải vào đạo súc sinh luân hồi. Âm dương có trật tự, đây là thiên lý.
Nếu như bọn họ chỉ muốn hại kẻ thù thì đã không bị trừng phạt nặng như vậy, đáng tiếc lúc trước bọn họ đã trở thành ác quỷ mất đi tính người.
Châu Thiện biết được việc này từ âm binh mượn đường, nhưng âm sai không tìm thấy hồn phách của quỷ bé gái Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ mang đi hồn phách của Quảng Niệm Tề, biến mất tăm, trong hai giới âm dương đều không tìm thấy cô bé, âm sai cũng đành bó tay.
Kỳ Kỳ rốt cuộc có lai lịch thế nào mà tránh thoát tai mắt của Châu Thiện và âm sai?
Tối hôm đó, Kỳ Kỳ âm thầm vào nhà ngang, mang hồn phách của Quảng Niệm Tề đi, lúc ấy Châu Thiện chỉ cách một cánh cửa nhưng chẳng hề phát hiện.
Một con quỷ mới thành hình mười mấy năm, còn là một bé gái, sao Kỳ Kỳ làm được? Cho dù tối hôm đó Châu Thiện bị Trần Tuệ hấp dẫn tất cả sự chú ý, nhưng ngũ giác của cô nhạy bén, nếu Kỳ Kỳ thật sự chỉ là quỷ bình thường thì không thể nào qua mắt cô được.
Châu Thiện ngồi xe bus công cộng đi tới bệnh viện nhân dân, cô gõ cửa rồi mới đẩy mở cửa phòng bệnh đi vào. Trần Tuệ đang ngồi, cầm khăn lông ướt lau mặt cho Quảng Niệm Tề, trạng thái tinh thần của bà khá hơn một chút rồi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận