Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 234: Chương 234

Khi Bạch Ngọc nhìn thấy vô số con sâu đen nhỏ xíu chui ra khỏi rốn, dần phủ lên nước thuốc, trông như trên người ông già mọc một đốm đen dày thì cô ta không kiềm được nữa, quay đầu lao về phía góc tường nôn khan.
Bảy con cổ trùng lớn đẻ trứng trong người ông già, qua vài ngày, cổ trùng đã lên đến con số nghìn, càng đáng sợ là có càng nhiều trứng còn ở lại trong người của ông.
Châu Thiện nhìn cổ trùng rậm rạp cũng không kiềm được khép mắt lại, rất ghê tởm.
Châu Thiện nhắm mắt lại bắt lấy Lão Bạch Càn* mà cô đã dặn chuẩn bị trước, rót vào chu sa, hùng hoàng, máu gà trống, nhanh chóng dùng móng tay cắt rách da ngón trỏ, nhỏ một giọt máu công đức vào.
(*) Rượu trắng của Trung Quốc.
Châu Thiện ung dung bưng chén kia lên, đổ Lão Bạch Càn độ cồn cao vào đống sâu.
Trên người cổ trùng kêu xèo xèo bốc lên khói đen, chúng nó từ mấp máy đến không có động tĩnh.
Châu Thiện thế này mới thở ra: “Mẫu cổ đã chết, thứ khác không đáng lo. Trong người ông ấy chắc còn có mấy nghìn quả trứng, chuyện diệt trứng thì mời Nghê tiên sinh được rồi.”
Nghê Bằng đầu tiên là vui, sau đó phản ứng lại, thái độ ‘diệt trứng là chuyện nhỏ xíu xiu đừng làm phiền tôi, mấy người kiếm tên khác chạy chân đi’ của Châu Thiện chọc hắn tức xì khói.
Chốc lát sau đám cổ trùng đã tan ra thành bãi nước đen, Châu Thiện thế này mới chậm rãi nhổ một cây kim bạc ra, tất cả nước đen dọc theo lối ra đó chảy ra, chảy ngay vào thùng rác cô đặt bên giường.
Châu Thiện dùng tay bóp mũi:
“Mang thùng rác đó đi đốt.”
Ông già nằm trên giường ban đầu sắc mặt xanh xao không biết khi nào đã khôi phục màu máu, mấy người trong phòng trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Thật lâu sau Trần Thiên Tông mới phản ứng lại, chắp tay hướng Châu Thiện:
“Quả nhiên là thiếu niên ra anh tài, lão hủ bội phục."
Châu Thiện lại rất nghiêm túc: “Trần tiên sinh, ông có từng đoán được ông ấy bị trúng cổ ở đâu không?”
Trần Thiên Tông hoang mang trả lời:
“Không biết, có một ngày Lão Triệu đột nhiên ngã xuống, về sau mới biết hắn trúng cổ.”
Châu Thiện đứng dậy, đi tới phía sau bình phong, bóp tắt huân hương trong lư hương trên bàn gỗ đàn, cánh mũi hít hà, nhìn bài trí trong phòng một vòng, bỗng đi tới vách tường đằng sau kệ trưng đồ cổ, ngón tay võ vách tường:
“Bên trong là cái gì?"
Nghe âm thanh này bên kia vách tường chắc là rỗng.
Trần Thiên Tông cau mày, không trả lời câu hỏi của Châu Thiện.
Châu Thiện thầm hiểu, không hỏi tiếp, nhẹ giọng nói: "Đi điều tra đi.”
Lúc bọn họ xuống lầu thì đã không thấy bóng dáng của Phó Kỳ Thâm.
Châu Thiện cũng không có đặt trong lòng, khách sáo vài câu với Trần Thiên Tông, ông cử lái xe chở cô về.
Bởi vì dính cổ trùng, Châu Thiện về nhà thì việc làm đầu tiên là tắm rửa. Ở một mình nên cô không chú ý cái gì, tắm rửa xong bọc khăn tắm đi ra, mở tủ lạnh lấy đồ uống.
Khóa cửa bỗng kêu răng rắc, Châu Thiện đang uống nước, nghe thấy âm thanh thì lập tức xoay người, cảnh giác nhìn cửa.
Tay nắm cửa xoay, cửa phòng dần dần mở ra.
Châu Thiện bay lên tung chân đá, nhưng chân bị người tới nắm chặt.
Phó Kỳ Thâm mặt không cảm xúc: “Uống lộn thuốc?"
Châu Thiện còn muốn đá chân, lại kinh ngạc phát hiện chân của mình bị cầm chặt không thể động đậy, trong lòng cô rất bất ngờ, tay không quên bảo vệ khăn tắm của mình:
“Lưu manh thối! Rốt cuộc cậu là ai?!”
Phó Kỳ Thâm: “. . .”
Hiện tại cậu thật sự rất muốn đánh người.
Châu Thiện tức giận đến nỗi khói bốc lên từ đỉnh đầu:
“Xéo ngay, biến khỏi nhà của tôi!”
Phó Kỳ Thâm ngước đầu lên, nhìn chăm chú vào bộ dạng dù thua sức cũng không thua người của cô, cậu toát ra lạnh như sương tuyết: “A, đây là nhà của tôi, nhà cậu ở kế bên.”
Châu Thiện nhìn chìa khóa trong tay Phó Kỳ Thâm thì cau mày, đang định phản bác chợt nghĩ đến cái gì, ngây ra.
Lúc nãy vào cửa cô có thấy trên ban công treo mấy bộ đồ của nam, nhưng lúc ấy chỉ là vội vàng thoáng nhìn, không có nhìn kỹ đã đi tắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận