Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 236: Chương 236

Phó Kỳ Thâm lắc đầu muốn rời đi:
“Chờ ngày mai đi học cậu liền biết, tôi không thể liên hợp cả lớp lừa gạt cậu.”
Châu Thiện trầm mặc nhìn Phó Kỳ Thâm xoay người rời đi, trong lòng đã tin tám phần.
Khoảnh khắc Phó Kỳ Thâm sắp bước ra cửa phòng, Châu Thiện không kiềm được cao giọng hỏi một câu:
“Cậu nói tôi quen cậu, vậy tôi với cậu có quan hệ gì?”
Hai bên giữ chìa khóa, trước khi lấy nước Vong Xuyên thì cô kêu người đưa Phó Kỳ Thâm đến, chắc quan hệ rất sâu.
Khí chất của Phó Kỳ Thâm vẫn khá bình tĩnh, nhưng mà trong mắt lại nhanh chóng vụt qua một chút tia sáng, cậu bình tĩnh đút hai tay vào túi đứng đó:
“Nhớ kỹ, tôi là bạn trai của cậu.”
Nói xong câu đó, Phó Kỳ Thâm đóng lại cửa phòng thuê, không quay đầu lại rời đi.
Châu Thiện xoe tròn mắt bồ câu, đứng chết sững.
Ôi trời ơi, Sơn Từ Thần Quân độc thân mấy chục nghìn năm hiện tại yêu sớm?
Người trên Thiên Đình đều ghét bỏ cô là cục đá to, cho nên chục triệu năm nay không nở được một nụ hoa đào. Tính tuổi của phàm nhân thì hiện tại chắc cô cỡ mười lăm? Tuổi còn chưa mọc đủ lông nữa, ông trời lại nói cho cô rằng cô dụ dỗ một cậu bạn trai siêu đẹp trai về nhà?
Châu Thiện trong một chốc bị tiếng sét giữa trời xanh đánh chết sững.
Mười lăm năm nay, lần đầu Châu Thiện mất ngủ, còn quên tu luyện, ngày thứ hai mang theo mắt thâm quầng siêu to đến trường.
Nếu không phải Phó Kỳ Thâm gõ cửa kêu cô thì ước chừng cô quên béng việc học. Nhưng lần này Châu Thiện kiên định từ chối yêu cầu đi cùng của Phó Kỳ Thâm, khi cô ủ rũ lê bước tới lớp học thì Phó Kỳ Thâm đã ngồi vào bàn phía sau của sau bàn của cô, trên bàn để mở cuốn sách tiếng Anh. Mặt Phó Kỳ Thâm không cảm xúc gật đầu với cô.
Châu Thiện giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng túm lấy bạn cùng bàn của mình, đôi mắt thâm quầng trợn to đặc biệt đáng sợ, hít thở dồn dập hỏi:
“Cậu biết bạn học kia không?”
Bạn cùng bàn kỳ lạ liếc cô:
“Ngớ ngẩn hả? Đó là Phó Kỳ Thâm chứ ai.”
Châu Thiện hút ngụm khí lạnh, ôm hy vọng mong manh hỏi:
“Vậy tôi có bạn trai không?”
Bạn cùng bàn cẩn thận suy nghĩ một hồi, nổi máu nhiều chuyện hỏi:
“Tôi muốn hỏi cậu lâu rồi, cậu và Phó Kỳ Thâm cùng đến trường và tan trường, ăn cơm, làm bài tập, cùng nhau đi xuống lầu làm thể dục buổi sáng, chỉ còn thiếu không đi chung nhà vệ sinh, có phải hai người đang yêu đương không?”
Châu Thiện nhìn đôi mắt sáng long lanh của bạn cùng bàn, tia hy vọng le lói bỗng chốc vụt tắt.
Tiêu rồi, xung quanh người đều nói như vậy, vậy chỉ có thể chứng minh có lẽ trí nhớ của cô có vấn đề, là bởi vì hôm qua đi lấy nước Vong Xuyên sao?
Nghe đồn uống nước Vong Xuyên có thể khiến người quên mất hết thảy ký ức, cô không uống nhưng ngậm nó, nó có được tính vào không? Giờ di chứng đã đến rồi?
Sau khi hết tiết học, Châu Thiện lấy hết dũng khí đi tới bên cạnh bàn học của Phó Kỳ Thâm, đầu ngước lên nhìn trần nhà, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu:
“Xin lỗi nhé, tôi thật sự quên cậu, nhưng sẽ cố gắng nhớ lại.”
Phó Kỳ Thâm bình tĩnh nhìn cô:
“Vậy trong khoảng thời gian cậu cố gắng nhớ tôi có thể tiếp tục thực hiện nghĩa vụ của bạn gái không?”
Châu Thiện:
“. . . cậu đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, đề yêu cầu vô lý như vậy!”
Phó Kỳ Thâm vẫn lạnh nhạt nói:
“Đi dạo phố, xem phim với bạn trai của mình, cùng nhau đi học, ăn cơm là yêu cầu vô lý?”
Châu Thiện suy nghĩ theo hướng khác:
Cô mím môi nói:
“Không được, bây giờ tôi không quen cậu.”
Người nào đó hờ hững thản nhiên nói:
“Vậy cậu đền bạn gái của tôi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận