Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 208: Chương 208

Trữ Chấn nhát gan đương nhiên không thể đi cung dưỡng con ác quỷ, ông ta vốn muốn mua máu tươi từ bệnh viện, nhưng con quỷ đó lại ghét bỏ huyết dịch không tươi mới, hơn nữa Trữ Chân cũng không thể che giấu tai mắt mọi người kiếm được nhiều máu tươi từ bệnh viện đến như vậy, cách nghĩ này chỉ đành cứ thế từ bỏ, Trữ Song Hàn bèn quyết định —— tự mình săn mồi!
Châu Thiện trầm mặc nghe Trữ Chấn nói hết mọi chuyện, mi mắt rũ xuống, không ai có thể nhìn rõ được trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ gì.
Sau khi Trữ Chấn lắp bắp nói hết toàn bộ câu chuyện mà mình nghe được từ chỗ cha và ông nội ra, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi nhìn hai học sinh cấp hai đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, nơm nớp lo sợ nói: “Đại, đại, đại tiên.”
Châu Thiện khẽ hé mí mắt, sắc mặt không thay đổi: “Đi thôi.”
Trữ Chấn cảm nhận một cách rõ ràng bản thân không kiểm soát được hành vi của mình, đầu óc của ông ta vẫn tỉnh táo, nhưng không tự chủ được mà đi theo lời của Châu Thiện: “Đi đâu?”
“Tầng hầm.”
Hai chữ này vừa nói ra lời, Châu Thiện liền nhìn thấy Trữ Chấn hoảng sợ nuốt một ngụm nước bọt, bước chân cũng lùi về sau khẽ nhích một chút: “Không, không.”
Châu Thiện thản nhiên liếc nhìn ông ta một cái: “Hửm?”
Trữ Chấn bị ánh mắt này ghim tại chỗ, chân tay ông ta không nghe lời, ngoan ngoãn đến phòng khách cầm chìa khóa lên, dẫn theo hai người đến lối vào tầng hầm, đôi tay run rẩy mở cánh cửa lớn đã phủ đầy bụi từ lâu.
“Cót két”, lớp bụi dày nặng từ từ cuốn lên.
Hình dáng cấu trúc y hệt như quỷ vực, Châu Thiện suy đoán, quỷ vực của Trữ Song Hàn chính là xây dựng trên bố cục của phòng quan tài này, nối liền hai nơi quán net và tầng hầm của biệt thự.
Trong tầng hầm rất tối, Trữ Chấn lấy đèn pin chiếu sáng, chỉ thấy bên trong dán lung tung lộn xộn khá nhiều bùa chú, bùa chú trên bức tường mặt tây còn nhiều hơn một chút.
Trong tay Trữ Chấn cầm theo cái xẻng, rất nhanh đã tìm được chỗ chôn cái vò, đang muốn đặt xẻng xuống, Châu Thiện lại giơ tay ngăn cản ông ta.
Châu Thiện gập ngón tay thành trảo, nhẹ nhàng móc lên bức tường, hờ hững móc ra ngoài, bức tường xây kiên cố liền giống như bã đậu bị cô móc ra một viên gạch.
Trữ Chấn: ......
Châu Thiện cứ thế làm tiếp, liên tiếp lấy ra mấy chục viên gạch, lộ ra một cái vò be bé xám xịt dưới đáy, xương thịt của đứa bé năm đó, bị đinh xương gõ đến vụn vỡ li ti thế nào, mới có thể đựng vừa trong cái hũ ước chừng bằng hũ tro cốt này.
Châu Thiện mặt không chút biểu cảm nhấc cái hũ ra, sau đó cười khẽ một tiếng, nhìn sang Trữ Chấn sau lưng đã mồ hôi đầm đìa.
“Câu chuyện của Trữ tiên sinh đây kể thật sự rất hay, có điều, chỉ là câu chuyện mà thôi.”
Trữ Chấn khẽ nhướng mày, nghi hoặc khó hiểu nhìn Châu Thiện: “Là ý gì?”
Không chỉ ông ta, ngay cả Phó Kỳ Thâm cũng ngơ ngác nhìn cô, dường như không hiểu ý của Châu Thiện.
Ngón tay Châu Thiện vuốt ve nhẹ nhàng lên chiếc hũ, ánh mắt có hơi lạnh, có chút chế giễu, càng nhiều hơn là một loại —— chán ghét.
“Câu chuyện của ông quả thật rất hay, ban đầu tôi cũng tin rồi, bởi vì tôi khá tự tin với phép lấy suy nghĩ của mình, căn bản sẽ không nghĩ tới Trữ tiên sinh sẽ nói dối.”
“Đáng tiếc, tôi là thầy phong thủy, loại lời nói dối này, lừa gạt thầy phong thủy có đạo hạnh bình thường cũng thôi đi, muốn gạt tôi, ông vẫn còn hơi non.”
Châu Thiện giật hết toàn bộ đống bùa chú lộn xộn đó xuống, từng bước một tới gần Trữ Chấn: “Nếu đạo hạnh của tôi thấp hơn chút, tự nhiên cũng sẽ không nghe được một câu chuyện đặc sắc đến như vậy của Trữ tiên sinh, sợ rằng ngay thời điểm vừa bước vào cánh cửa này, sẽ lập tức về trời.”
“Trong câu chuyện của Trữ tiên sinh cũng không có quá nhiều sơ hở, Trữ lão gia rất đáng sợ, Trữ Song Hàn rất đáng thương, chỉ đáng tiếc ông không hiểu đạo thuật của Huyền Môn tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận