Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 258: Chương 258

Châu Thiện tìm một khúc gỗ gãy, lấy dao khắc ra, tập trung gọt khắc.
Phó Kỳ Thâm nghe thấy âm thanh, mở cửa phòng đối diện chui đầu vào, nhìn thấy Kỳ Kỳ thì biểu cảm nghiêm túc, sau đó nhìn tư thế nghiêm túc của Châu Thiện, mở miệng hỏi:
“Cậu đang làm gì vậy?”
Châu Thiện không ngẩng đầu lên đáp:
“Cứu quỷ.”
Động tác của Châu Thiện rất nhanh, chốc lát sau đã khắc ra một hình bé gái tinh trí trên khúc gỗ liễu cô thường dùng để luyện tập.
Châu Thiện há mồm định cắn ngón giữa của mình, Phó Kỳ Thâm vội vàng vươn tay ngăn trở:
“Cậu!”
Châu Thiện bị ngăn lại lập tức hung dữ quát:
“Tôi bận cứu quỷ, cậu không thấy sao? Nếu chậm trễ nữa cô bé sẽ hồn phi phách tán!”
Phó Kỳ Thâm vừa sốt ruột vừa tức giận:
“Mấy ngày nay cậu bị thương nguyên khí nặng, hiện tại không muốn sống nữa? Tay đứt ruột xót, một giọt máu đầu ngón tay bằng công lực một năm của cậu, chẳng lẽ cậu thích dùng lung tung như đồ miễn phí à?”
Châu Thiện hất tay của Phó Kỳ Thâm ra:
“Tôi thích!”
Sắc mặt của Phó Kỳ Thâm cũng lạnh xuống:
“Độ người? Độ thế? Cậu lo độ mình trước đi, làm nhiều công đức như vậy nhưng không thấy tu vi tinh tiến bao nhiêu, công đức tích lũy được toàn ném hết ra ngoài.”
Châu Thiện nổi giận:
“Cậu nói vậy là sao?!”
Thật ra Phó Kỳ Thâm không có nói sai, từ khoảnh khắc sinh ra Châu Thiện đã tu công đức, nhưng mà mười mấy năm nay tích lũy công đức không được bao nhiêu, tu xong quay qua bị hóa thành pháp lực dùng hết, giống như cái ao vừa hút nước vừa bơm nước vậy, vĩnh viễn không thể lấp đầy. Nhưng mà Châu Thiện chưa bao giờ nghĩ tới cứ theo tốc độ này thì ngày nào mới tu xong Đạo Đức Kinh, ngày nào cô mới lại phi thăng thượng giới?
Lúc này Châu Thiện chợt hiểu ra, cái gọi là trách phạt của Ngọc Đế có lẽ là trục xuất, giống như ngày xưa điều cô đến núi Côn Luân vậy, e rằng cô không còn cơ hội phi thăng thành tiên nữa.
Nhưng nếu không dùng pháp lực, chỉ lo tu công đức cũng không được. Làm việc thiện nhỏ chỉ có công đức nhỏ, cứu một mạng người hơn tạo bảy bậc Phù Đồ, độ người hoặc độ quỷ mới là công đức lớn. Nhưng làm công đức lớn thì phải vận dụng pháp lực. Huống chi, cho dù Châu Thiện không muốn vận dụng pháp lực, nhưng thân thể này đã biết số trời, ngũ tệ tam khuyết còn ở, thường sẽ có tai ách đến với cô.
Nếu muốn tự cứu vẫn phải vận dụng pháp lực, bởi vì ngũ tệ tam khuyết của cô sẽ ảnh hưởng người thân thiết bên cạnh nên cô phải vươn tay giúp đỡ.
Đây là cái gút chết.
Xem ra Ngọc Đế đã sớm biết rõ, sau khi Châu Thiện hạ giới thì mới hiểu ra.
Châu Thiện phải thừa nhận năm đó tùy hứng hủy vườn Bàn Đào của Tây Vương Mẫu làm tổn hại nền móng của Tiên giới, lúc này Tiên giới nên bỏ rơi cô.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng vấn đề này, Châu Thiện vẫn không kiềm được đỏ mắt nói:
“Tôi thích làm, không liên quan tới cậu!”
Phó Kỳ Thâm nhìn vành mắt Châu Thiện đỏ hoe, lòng bị chấn động mạnh, cậu không mở miệng giải thích, trực tiếp cúi đầu dùng dao đâm vào ngón giữa của mình:
“Tôi chỉ muốn nói, về sau có loại sự tình này cậu có thể tìm tôi. Tôi cũng là thầy phong thủy, tuy tu vi không cao nhưng máu đầu ngón tay có chút tác dụng, sau loại chuyện này cứ tìm tôi là được.”
Phó Kỳ Thâm bôi giọt máu lên người gỗ, lấy mấy lá bùa đặt trên bàn học của Châu Thiện, nói với Kỳ Kỳ ngơ ngác đứng trong góc phòng:
“Vào đi, cô bé có thể tạm náu trong này, bùa cố hồn có thể bảo vệ hồn phách của em không tan biến.”
Kỳ Kỳ mờ mịt há mồm:
“Nhưng mà anh”
Phó Kỳ Thâm mở miệng ngăn lại lời Kỳ Kỳ muốn nói, không thèm nhìn cô bé, nửa bên mặt lạnh băng:
“Đi vào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận