Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 132: Chương 132

Khi Châu Thiện đến gần Tích Long Đàm thì đã không nghe được những tiếng răng rắc nữa, nhưng nước hồ vẫn là màu đen, thối hoắc.
Châu Thiện trống rỗng móc ra một tấm bùa trừ uế, ngón tay phất nhẹ, bùa vàng bay vào Tích Long Đàm, khoảnh khắc rơi xuống nước thì phực cháy.
Lửa màu xanh lá cháy thật lâu không thấy tắt, Châu Thiện không có kiên nhẫn chờ đợi, ánh mắt rơi xuống tảng đá to viết chữ Tích Long Đàm.
Châu Thiện cau mày chậm rãi đi tới, lưng tảng đá cũng có chữ tiểu triện màu đỏ, viết đầy mặt đá.
Thì ra trận pháp lớn nhỏ ở đây do một vị cao nhân thời cũ Nam Môn đã khắc.
Hoa quốc trước khi lập quốc từng bị gót sắt nước ngoài xâm nhập, dân chúng lầm than, những kẻ xâm nhập thảm vô nhân đạo, mỗi đến một chỗ đều giết sạch cướp sạch thiêu sạch, cho dù là phụ nữ và trẻ em tay trói gà không chặt thì chúng cũng không chịu tha.
Thuở xưa thành phố Bình Viễn dân phong dũng mãnh, sống không nổi nữa nên đám thanh niên trai tráng thành giặc cỏ, ban ngày làm nông dân, buổi tối làm thổ phỉ, dựa vào trấn lột tiền của người giàu mà sống. Thành phố dũng mãnh như vậy vẫn không thể tránh khỏi kẻ xâm nhập cướp sạch.
Trùm băng cướp dũng mãnh nhất tên là Lưu Đại Quý, vợ con của hắn bị những kẻ xâm nhập giết chết đã chọc giận hắn. Lưu Đại Quý đầu tiên là mang theo mấy huynh đệ lẻn vào nơi những người này cắm trại, chuốc thuốc ngủ vào thức ăn của họ, đến tối thì mang theo băng cướp của mình đánh vào trại lính, cứ như thế một tiểu đội lính nước ngoài bị chặt đầu.
Tuy bọn họ cũng mất nhiều hương thân, nhưng dẫu sao đã giết sạch tiểu đội xâm lược. Lưu Đại Quý bừng bừng lửa giận vứt hết xác kẻ địch xuống Tích Long Đàm.
Tiếp đó Tích Long Đàm bắt đầu có quỷ phá, nhiều hương thân mất tích khi đi đốn củi ở gần đó, hoặc là không tìm được, hoặc là tìm được thì cũng bị cắn chỉ còn lại một bộ xương.
Lúc ấy nghề phong thủy rất phát đạt, bọn họ nhanh chóng mời một cao nhân đến xem, mới biết thì ra là xác chết dưới Tích Long Đàm quấy phá. Đám binh sĩ không cam lòng bị các thôn dân hữu dũng vô mưu giết chết, đều biến thành tà vật, hơn nữa quân nhân vốn có sát khí nặng, cho nên cao nhân cũng không cách nào thanh trừ những tà vật đó.
Không còn cách nào khác, vị tiền bối kia khiến cho các thôn dân đúc một tượng Phật Thanh Đồng, thả tượng Phật xuống Tích Long Đàm áp chế sát khí trên người đám tà vật. Người này lo lắng có người lạc vào đây nên bày ra một trận pháp mê chướng, hạ phong ấn, khiến người tầm thường không thể vào.
Ai biết mấy chục năm trôi qua, bởi vì bài trừ phong kiến nên câu chuyện của Tích Long Đàm dần thất truyền trong thành phố Bình Viễn, Lưu Phú chọn một mảnh ‘phong thủy bảo địa’ như vậy phá thổ động công, trước tiên là làm hỏng thế rồng lặn, phá vỡ cân bằng mà vị tiền bối kia khổ sở duy trì.
Pháp lực của tiền bối kia không đủ, phải mượn cách cục phong thủy ở đây mới phong ấn đám tà vật được, công trường của Lưu Phú đầu tiên là làm loạn phong thủy ở đây, chính khó áp tà, đứng mũi chịu sào bị sát khí xâm nhiễm tượng Phật Thanh Đồng cách tà vật gần nhất.
Cho nên Phật mở mắt biến thành Phật nhắm mắt, Phật khí chính nghĩa bị nhiễm tà khí, đầu Phật bị tà vật bẻ rớt, tượng Phật hoàn toàn không áp chế được tà vật nữa, hiện giờ cũng thành hung linh, nó muốn trả thù, nhằm vào đám công nhân của công trường phá phong thủy rồng lặn.
Có thể tưởng tượng, đại trận bị phá thì tiểu trận khó mà phong ấn mấy thứ kia lâu được. Chờ đám quỷ quái này mò rõ quy luật của trận pháp nhỏ đó thì chúng nó sẽ ồ ạt ùa ra, gặm sạch công nhân trên công trường.
Bên dưới trăm chữ triệt là mấy chữ to màu đỏ rợn người ‘Vùng đất dữ Tích Long Đàm, xin đừng vào’.
Châu Thiện có chút vô tội nhướng mày, mấy thứ vừa rồi thật sự tà đến thế sao?
Tại sao đều yếu xìu như thế? Cô còn chưa vận động đã ghiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận