Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 86: Chương 86

Châu Thiện móc ra một nắm tiền giấy tung lên không trung, tiền giấy rơi lả tả như hoa tuyết bay cuốn, lại hóa thành tro bụi trong một tích tắc rơi xuống.
Thay cô đút lót Diêm La ngũ sát, mong kiếp sau cô đầu thai vào một nhà tốt.
Châu Thiện cắn đứt đầu ngón tay, vẽ một ký hiệu không rõ tên lên bia mộ.
Vẽ xong cô bé lại có chút hối hận, hiện giờ âm ty kín người hết chỗ, Vương Hỷ đầu thai có lẽ cũng không nhanh vậy nhỉ.
Thôn dân bị hành động này của cô bé làm chấn động: “Không có quỷ? Vậy trên người chúng tôi là?”
Châu Thiện ngay từ đầu đã nghĩ sai, bởi vì lời kể của Vương Linh Tú nên cô bé mới mặc định trước rằng Vương Kỷ không cam lòng, nhất định phải báo thù.
Cộng thêm cô bé nhìn thấy chút âm khí đó trên người Vương Linh Tú, liền nhận định đó là âm khí của nữ quỷ.
Lại quên mất Vương Linh Tú là bị gai đâm rách lòng bàn chân trên nấm mộ, những bụi gai đó mọc trên mộ, tự nhiên cũng sẽ có âm khí.
Châu Thiện vòng quanh mộ mới của Vương Hỷ mấy lượt, trên mộ không biết lúc nào lại đã mọc đầy gai.
Mộ mới của Vương Hỷ nằm trong khu mộ tập thể của Vương gia thôn, đón gió hứng nước, non sông tươi đẹp cảnh sắc tự nhiên, hiển nhiên là phong thủy cực tốt, khu mộ này đúng là không tồi.
Chỉ là —— Châu Thiện nhìn bụi gai kia một đường uốn lượn, từ trên mộ đâm vào hồ nước, cô bé thầm thở dài một tiếng, chỉ vào hồ nước: 'Nước ở đây các người thường dùng làm gì?”
“Giặt quần áo, rửa rau, tưới cây......”
Châu Thiện làm dấu tay, ra hiệu mình đã rõ.
Cô bé mở tuệ nhãn, rất nhanh liền nhìn thấy một đốm sáng đỏ trong mộ của Vương Hỷ, mà rễ của bụi gai đan vào nhau, nhưng cuối cùng đều tụ tập bên trong đốm sáng đỏ đó.
“Tôi hiểu rồi!”
Cô bé không chậm trễ nữa, dặn dò thôn dân bắt một con gà trống lớn tới.
Gà trống rất nhanh đã bị bắt tới, Châu Thiện một dao cắt đứt đầu gà, một lượng lớn máu chảy ra từ cổ nó.
Cô bé “suỵt” một tiếng, mới vứt đầu gà vẫn đang nhỏ máu lên mộ.
Cô bé khoát tay, ra hiệu cho thôn dân đều lùi về sau, tự mình lại đứng yên đó không nhúc nhích.
Hồi lâu sau, trong mảnh bụi gai truyền tới tiếng sột soạt, dường như có thứ gì đó đang lôi kéo dây leo. Các thôn dân đều không dám thở mạnh, căng thẳng nhìn chằm chằm mọi thứ.
Rất nhanh, một ánh sáng đỏ vồ lên thân con gà, con gà trống đã chết dường như lại sống lại, đập cánh chui vào trong mộ.
Nói thì chậm nhưng lúc ấy diễn ra thì nhanh, Châu Thiện lật tay xuất hiện một luồng ánh sáng đen, chỉ nghe thấy “keng” một tiếng, tia lửa bắn ra tung tóe, con gà trống đó cũng không động đậy nữa.
Châu Thiện lúc này mới tươi cười qua đó, cầm lấy dao găm nhọn chọc chọc vào đầu gà: “Thì ra là mày đang giở trò.”
Mấy thôn dân can đảm cẩn thận tiến tới gần, lập tức hít ngược một hơi lạnh.
Chỉ thấy, trong cổ gà vẫn đang chảy máu, một con rết to bằng ngón tay giữa của người lớn, thân dài khoảng ba mươi đến bốn mươi centimet đã ngoạm vào lúc nào không hay.
Con trùng trăm chân hình thể to lớn này bị dao găm màu đen cắm chắc trên bia mộ, Châu Thiện chỉ xoay chuyển mũi dao, nhưng không vội vàng rút ra.
Rết vốn sợ gà trống nhất, nhưng con rết sắp thành tinh này đối với kẻ địch của mình —— gà trống lớn, không những không sợ, ngược lại vì căm hận mà coi gà trống là thức ăn ngon, cho nên, Châu Thiện lấy gà trống làm mồi nhử, thứ ngu ngốc này mới vội vàng nhảy ra.
Vương Hỷ người ta đã yên ổn xuống mồ, nó vì tham lam chút âm khí để tu luyện mà cắm rễ trong xác Vương Hỷ, hại người ta sau khi chết cũng không yên ổn.
Đáng chết!
Châu Thiện tìm một cái túi ni lông, cho xác con rết vào rồi chuẩn bị đi.
Trưởng thôn vội vàng ngăn cô bé lại: “Đại, đại sư, vết loét của chúng tôi......”
“Ồ”, lúc này Châu Thiện mới nhớ lại quay đầu, cô bé ra hiệu con rết to trên tay mình, lại đảo mắt một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận