Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 209: Chương 209

Tiểu quỷ nuôi trong nhà cần máu tươi cung phụng, nhưng chỉ giới hạn bởi máu tươi của người nuôi hắn, máu những người khác đều không thể sử dụng được, hơn nữa tiểu quỷ hồ đồ ngây ngốc, tuy có quỷ tính, nhưng lại có loại dựa dẫm và hảo cảm trời sinh đối với người nuôi nó, tuyệt đối sẽ không làm hại người nuôi nó.”
Nhiều người nuôi tiểu quỷ như vậy, tự nhiên là vì nuôi tiểu quỷ có thể mang lại lợi ích cực lớn. Tiểu quỷ không giống với ma quỷ khác, bọn họ hồ đồ ngây ngốc, một khi nhận người làm chủ, thì sẽ coi lời nói của chủ nhân như chuẩn mực, nói gì nghe nấy, tuyệt không sai lệch, cho dù có dấu hiệu phản phệ, đó cũng là cực ít cực ít.
Tiểu quỷ đòi hỏi ngày càng lớn, thậm chí ép chủ nhân làm ác như trong lời Trữ Chấn, căn bản không tồn tại! Hoa Hạ hiện giờ nhiều chuyện nuôi tiểu quỷ đáng sợ như vậy, cũng trên cơ bản là lời truyền miệng tùy tiện thêu dệt, có điều nuôi tiểu quỷ đích thực có một tai hại lớn nhất, đó chính là thường xuyên ở một chỗ cùng tiểu quỷ, âm khí nhập vào cơ thể, dương thọ sẽ bất giác giảm đi.
Nếu như chủ nhân muốn có cách để duy trì mạng sống, chỉ cần tiểu quỷ chịu phối hợp, cũng có.
“Thực ra, người, hoặc là nói ác quỷ thật sự cần hút máu tươi, sợ rằng là người khác, ông nói có phải không? Trữ tiên sinh?”
Nối giáo cho giặc, đích thực là nối giáo cho giặc, chỉ là giặc ở đây không phải Trữ Song Hàn, người nối giáo cũng không phải Trữ Chấn.
Châu Thiện từng bước một lại gần ông ta, vẻ mặt đầy sự lạnh lẽo, thân hình cô rõ ràng thấp bé hơn Trữ Chân không ít, nhưng khí thế trên người lại thực sự ép xuống ông ta: “Trữ lão tiên sinh, ông nói có phải không?”
Bất giác, loại hơi thở nhát cáy sợ sệt trên người Trữ Chấn cũng biến mất, nhưng thân xác vẫn cứ cúi người đứng đó, rõ ràng là tuổi tác trên dưới bốn mươi, thoạt nhìn lại vô cớ khiến người khác cảm thấy có chút già nua, biểu cảm của ông ta khó nói rõ: “Lão? Ta già lắm sao?”
Châu Thiện bấm đốt ngón tay tính toán một cách khá là vô tội: “Đến giờ cũng phải một trăm mấy rồi, không còn trẻ đâu nhỉ.”
Trong mắt Trữ Chấn lập tức phóng ra một ánh nhìn âm trầm lạnh lùng, nhìn chằm chằm Châu Thiện, biểu cảm rất không tốt: “Cô đang có ý gì?”
Trữ lão gia năm đó quyền thế khắp Giang Âm, vì vinh quang gia tộc không tiếc sát hại con trai nhỏ, lại luyện hồn phách con trai nhỏ vốn nên đi đầu thai thành tiểu quỷ nuôi trong nhà. Tâm tính như vậy người thường sao có thể bì nổi?
Thâm tâm ông ta có một con rắn độc ngự trị, không có chút ấm áp đối với bất cứ ai, bao gồm hai đứa con trai sinh đôi ông ta vất vả mong ngóng được kia, sở dĩ xem trọng Trữ Song Phàn, cũng chẳng qua vì Trữ Song Phàn có thể thừa tự, kế thừa gia nghiệp của ông ta, không dẫn tới việc gia nghiệp ông ta phấn đấu cả đời sau khi chết rơi vào tay kẻ khác.
Hoặc có lẽ có một chút xíu tình cha, nhưng cực kỳ ít, bản chất ông ta vẫn là một thương nhân.
Sau khi sư huynh giúp ông ta luyện con trai nhỏ thành tiểu quỷ, Trữ lão gia dần bắt đầu đi lại càng gần với vị sư huynh đó, mà thứ vị sư huynh đó xem trọng cũng là vật ngoài thân, hai người ngưu tầm ngưu mã tầm mã ăn nhịp với nhau.
Trữ lão gia vốn dĩ đã chịu nhận già, gửi gắm hết hy vọng nửa đời sau lên người con trai trưởng được cho là con út, nhưng dần tiếp xúc với vị sư huynh đó càng gần, nội tâm ông ta cũng dần bắt đầu sinh ra sự dao động.
Một đạo phong thủy Huyền Học, cao thâm khó dò quỷ quyệt đa đoan, phép duy trì mạng sống kéo dài tuổi thọ càng nhiều không kể hết, cánh cửa phong thủy này bao nhiêu người nghiên cứu cả đời đều không thể thông suốt hết. Từ trong lời nói bùi tai của sư huynh ông ta nghe được thuật Thất tinh tục mệnh của Khổng Minh .
Bạn cần đăng nhập để bình luận