Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 283: Chương 283

Lại một ngày, Khâu Lỵ Hương mang Lưu Quân ra khỏi cửa giải sầu, lúc trở về, ông Âu Dương ở nhà số 11 nuôi con chó chăn cừu liên tục sủa hướng hai mẹ con, nên biết con chó chăn cừu đó rất ngoan, nhà ông Âu Dương thường cho con chó trông chừng con nít nhà mình, chưa từng thấy nó sủa kịch liệt như vậy.
Hôm ấy chó chăn cừu sủa phương hướng hai mẹ con rời đi hơn ba tiếng vẫn không ngừng, nhà họ Âu Dương cho rằng chó chăn cừu nổi điên, định hôm sau sẽ dắt nó đi bệnh viện thú y khám thử.
Nào ngờ chưa tới ngày thứ hai thì nhà họ Âu Dương phát hiện chó chăn cừu mình nuôi mấy năm bị người bẻ gãy tứ chi, da lông ướt đẫm máu, hiển nhiên bị hành hạ không giống bình thường. Nó bị người dùng dây thừng trói bốn chân, tứ chi gãy đung đưa trong gió lạnh, treo trước cửa nhà họ Âu Dương.
Buổi sáng hôm đó, vú em dậy sớm nhất nhà họ Âu Dương mở cửa, phát hiện xác chết của chó chăn cừu treo trên cửa lớn thì thét chói tai.
Tiếp đó, các hộ gia đình trong khu dân cư Hạnh Phúc nuôi bao nhiêu con thú cưng đều bị giết, cha con nhà họ Lưu không thể không bắt đầu hoài nghi Lưu Quân đột ngột trở về.
Bọn họ hoài nghi trở về cũng không phải Lưu Quân mà là lệ quỷ trở về từ địa ngục.
Nhà họ Lưu có một số mối quan hệ trong Trung Quốc, cộng thêm người ở khu dân cư Hạnh Phúc không giàu cũng có quyền, chuyện lớn như vậy chung quy không thể giấu được nữa, từ người bạn giật dây, cha Lưu tìm tới nhị đệ tử nổi tiếng của phó hội trưởng Hiệp hội Khoa học Huyền học Trần Thiên Tông, Triệu Huy.
Bọn họ khai rõ sự tình, Triệu Huy cũng nhận cuộc làm ăn này, nhưng đêm trước khi đi biết quê ở Cảng Thành gặp chuyện, đành phải chuyển cuộc làm ăn này cho người khác.
Đúng dịp lúc ấy Châu Thiện ‘táy máy’, không biết Triệu Huy là kẻ làm ăn lòng dạ hiểm độc, khờ khạo nhận việc, còn cảm thấy rất tốt.
Còn chưa uống hết trà thơm, dì Mã đã thông báo cho chủ nhân, khách hàng của cuộc làm ăn này là cha Lưu và con trai cả của mình vội vàng lái xe từ công ty về nhà.
Bọn họ vừa trông thấy vẻ ngoài của Châu Thiện thì kinh ngạc nói:
“Ông Triệu có nói trong điện thoại là cao nhân đắc đạo khoảng mười lăm tuổi, thì ra không phải. Mười lăm tuổi hơi nhỏ, không giấu gì cô, mới rồi tôi còn hơi thấp thỏm, hiện tại trông thấy thiên sư thì yên tâm rồi.”
Với kiểu trang điểm đậm của Châu Thiện, nói cô hai mươi lăm tuổi bọn họ cũng tin.
Châu Thiện nhìn thẳng vào mắt của họ, sâu kín nói: "Không giấu hai người, tôi thật sự mười lăm tuổi.”
Châu Thiện vừa dứt lời, Phó Kỳ Thâm không nhịn được cười quay đầu sang hướng khác, tay bóp cổ họng giả vờ tiếng vịt ho.
Cha con nhà họ Lưu hai mặt nhìn nhau, cha Lưu cười gượng:
“Trang phục của Châu đại sư hơi bắt mắt.”
Con trai cả nhà họ Lưu khôn khéo, thấy thế liền giảng hòa nói:
“Đại sư tuổi còn trẻ đã được ông Triệu tôn sùng như vậy, nhất định là tuổi trẻ tài cao, e rằng ngày sau trò giỏi hơn thầy.”
Mặt Châu Thiện nóng ran, nếu sớm biết Triệu Huy lộ ra tuổi tác của cô thì cô đã không cực khổ ăn mặc kiểu này.
Châu Thiện nhìn qua đuôi mắt thấy Phó Kỳ Thâm vẫn còn cười.
Châu Thiện không nhịn được nữa, lặng lẽ vươn tay nhéo mạnh thịt mềm bên hông Phó Kỳ Thâm, cười mà như không cười:
“Đồ nhi, sao hôm nay im lặng thế, không đến chào hai quý ông đi.”
Cha con nhà họ Lưu thấy thế mới chuyển đề tài lên người Phó Kỳ Thâm, bởi vì khi Triệu Huy giới thiệu chỉ nói về Châu Thiện:
“Đây là cao đồ của Châu đại sư?”
Mặt mày Châu Thiện hớn hở nói:
“Đúng rồi, tôi mới nhận hai năm nay, cậu ta làm việc khiến người yên tâm chút, dù sao đã là tuổi ba mươi chín chắn rồi, đồ nhi thấy có đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận