Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 50: Chương 50

Chủ tiệm cũng chú ý đến tầm mắt của ông ấy, nhíu mày, một cô nhóc nhà quê thì có gì đáng xem?
Ông ta không khỏi để tâm, nghĩ tới cô nhóc này là đi cùng Văn lão vào đây: “Vị này là?”
Văn lão khoát tay, ngại vì có chút tình nghĩa với chủ tiệm mới tiết lộ chút thông tin: “Cao nhân.”
Cao nhân? Trong lòng chủ tiệm đã sắp trợn trắng mắt lên trời, nếu nói con nhóc ranh này là cao nhân, vậy mấy cô bé tiếp tân trong tiệm ông ta chẳng phải đều là ẩn sĩ rồi sao?
Châu Thiện không hề biết lời oán thầm của chủ tiệm, vẫn khá có hứng thú chắp tay sau lưng lượn quanh cửa tiệm.
Đột nhiên tầm mắt cô bé khẽ động, kiễng chân giơ tay nhấc một cái hộp gỗ lim đặt lẻ loi trên giá đồ cổ ở góc trong cùng cửa tiệm, trên hộp gỗ có dán là bùa vàng chu sa khắc kín phù văn, cô bé nhấc tay ướm thử một chút, tò mò hỏi: “Chủ tiệm, đây là cái gì?”
Chủ tiệm vốn đang hàn huyên cùng Văn lão hoảng hồn thất sắc: “Nhóc con, đặt thứ đó xuống, sẽ chết người đấy.”
Văn lão nghe thấy kinh ngạc: “Thứ này vậy mà là thứ hại người? Sao ông còn đặt thứ tai họa này trong tiệm?”
Chủ tiệm La Quân bất đắc dĩ lắc đầu: “Nói ra thì dài.”
Nghề này của ông ta, trên danh nghĩa là mở cửa hàng đồ cổ, trên thực tế phần lớn lợi nhuận chính là chênh lệch giá kiếm được trong quá trình mua đi bán lại, thường gọi là “kiểm lậu”. Không cần phải nói, La Quân này trời sinh cặp mắt lợi hại, hàng tốt chính phẩm đều không thoát khỏi mắt ông ta.
Nhưng ngày nào cũng đánh chim nhạn, sẽ có lúc bị nhạn mổ mù mắt, sau khi mở cửa hàng đồ cổ này, La Quân cũng không đi khắp hang cùng ngõ hẻm về quê tìm tòi bảo bối như trước kia nữa, mà ngồi nhà chờ chuyện làm ăn tới.
Câu nói thường để chỉ những người luôn thông minh nhưng có lúc lại phạm phải những sai lầm không nên mắc.
Vài tháng trước, có một người đàn ông gầy gò xốc vác đến cửa, La Quân quanh năm tiếp xúc với loại người này, liếc mắt đã nhìn ra người đàn ông là kẻ đổ đấu, cũng chính là trộm mộ. Nhìn từ cái túi miệng rộng phồng lên quanh eo của anh ta, người đàn ông hẳn đã kiếm được một “du đấu”.
Có nghĩa là đồ tùy táng thuộc loại quý hiếm, hoặc di vật văn hóa quý giá, chủ nhân của ngôi mộ lúc còn sống gia thế hiển hách, địa vị cao sang, đồ đạc sau khi chôn cất đều thuộc loại thượng hạCòn về cô nhóc nhà quê chỉ có thể nói là ăn mặc sạch sẽ như Châu Thiện đây, căn bản không ai chú ý tới.
Văn lão thận trọng liếc nhìn Châu Thiện một cái, Châu Thiện dùng tay ra hiệu, ý bảo Văn lão không cần bận tâm đến cô bé. Văn lão lúc này mới yên tâm, hàn huyên mấy câu với chủ tiệm, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn cứ xoay chuyển trên người Châu Thiện.
ng.
La Quân chỉ quan tâm đồ tốt hay xấu, mặc kệ lai lịch có bất chính hay không, thực ra ông ta cũng thích những thứ đổ đấu này, bởi vì những người làm nghề đi âm huyệt này đều vội vã muốn bán đồ ra, cho nên giá cả thường đều có thể ép xuống rất thấp.
Hôm đó cũng như vậy, người đàn ông bỏ ra một hai chục món đồ, La Quân đều mua hết với giá thấp, trong đó có hộp gỗ lim chỉ vàng kia.
Gỗ lim chỉ vàng là loại gỗ quý giá, có mùi thơm tao nhã, được đặt tên theo những sợi chỉ vàng xuất hiện trên mặt gỗ dưới ánh nắng mặt trời, mà chiếc hộp gỗ này được làm bằng chất liệu cao cấp, mà trong chỉ vàng còn có từng sợi đen tím kết tủa,
Bạn cần đăng nhập để bình luận