Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 305: Chương 305

Ông Năm dẫn dắt một đám người, đàn ông đi sau lưng ông ta khiêng một bao tải ném mạnh vào linh đường. Biểu cảm của ông Năm vô cùng bình thản, thấy bao tải bị ném mạnh xuống đất cũng không chớp mắt cái nào.
Bao tải lại bắt đầu mấp máy.
Ông Năm nhướng mí mắt lên, tay sai hiểu ý mở bao tải lộ ra thứ ở bên trong.
Là một thiếu nữ mười lăm, sáu tuổi đầy sức sống.
Chuyện sau đó khiến phụ nữ người Miêu thấy rộng biết nhiều như bà nội Năm hết hồn.
Thiếu nữ vẫn bị trói tay chân, quần áo bị đám đàn ông thô lỗ xé rách.
Bà nội Năm che miệng buộc chính mình không kêu la thành tiếng, nhưng không phát sinh tình tiết mà bà ta tưởng tượng. Chỉ thấy đám đàn ông cung kính thỉnh một bộ đồ cưới đến, xuống tay cũng cẩn thận hơn, bọn họ nhẹ nhàng thay áo cưới cho thiếu nữ.
Cùng lúc đó, ông Năm dùng bút vẽ nhanh chóng vẽ ra hình dạng của thiếu nữ lên bức tranh trắng xóa mà bà nội Năm cho rằng vô dụng.
Thôn dân lại bắt một con gà trống, trên cổ gà trống treo một bao đỏ, bên trong còn có một nhúm tóc, bọn họ buộc thiếu nữ cùng con gà trống bái đường thành thân.
Bà nội Năm dần dần ý thức được cái gì, bắt đầu phát run.
Bái đường xong, bọn họ cởi trói cho thiếu nữ, ném thiếu nữ còn sống sờ sờ đó vào trong quan tài, mặt không cảm xúc đóng nắp quan tài, đóng đinh quan tài.
Trong lúc họ làm thì thiếu nữ luôn khóc la van xin, ngón tay cào nắp quan tài phát ra tiếng cào cấu chói tai rợn người, nhưng đám đàn ông vẫn như cũ mặt không cảm xúc làm tiếp.
Đám đàn ông này ở trong ký ức của bà nội Năm là dân quê hiền hòa, người chồng chất phác, người cha từ ái, bà ta chưa từng thấy bộ dạng lạnh lùng này của họ.
Rất nhanh, bảy cây đinh quan tài đều đóng xong, trong quan tài vẫn phát ra động tĩnh. Ông Năm nhìn sắc trời đen ngòm ở bên ngoài, trầm mặc vung tay lên, bát tiên liền nâng quan tài lên, lặng lẽ nâng ra ngoài.
Khoảnh khắc đám đàn ông bước ra từ đường thì bà nội Năm không chịu nổi nữa ngồi bệch dưới đất.
Ông Năm đi ở cuối cùng nhận ra động tĩnh gì, lạnh lùng đi tới, vén màn che rách rưới ở trước mặt bà nội Năm lên.
Bà nội Năm chưa từng thấy ánh mắt hờ hững như vậy của ông Năm, ánh mắt kia lạnh như một con dao cắt vào thịt của bà ta.
Hai người từng là vợ chồng thân mật ân ái, bây giờ ngỡ như một đôi người lạ, chẳng còn ân ái ngày xưa.
Rất nhanh, những thôn dân mặc đồ trắng đưa tang đi ở phía sau thoáng nghe tiếng động, bọn họ do dự quay người lại, trùng hợp thấy cảnh hai người giằng co. Bà nội Năm trái với nội quy của thôn, đã không thể giấu hành động lén lút lẻn vào từ đường của bà ta.
Thôn dân vẫn rất kính sợ ông Năm, cung kính mở miệng hỏi:
“Bây giờ nên làm gì đây ông Năm?”
Mắt của ông Năm lạnh băng:
“Làm đúng quy củ.”
Ông ta đã dặn đi dặn lại bà nội Năm nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt quy định của thôn, đặc biệt là lúc có tang sự, tuyệt đối không thể tới gần từ đường nửa bước, ông Năm chẳng thể ngờ bà nội Năm xem lời ông ta nói thành gió thoảng bên tai.
Bà nội Năm lúc ấy không biết kết quả của việc phụ nữ trong thôn làm trái với nội quy quan trọng của thôn là chết vì bệnh cấp tính. Trong thôn hiếm có người bị bệnh, nhưng ngẫu nhiên có vài người phụ nữ bị bệnh cấp tính chết trong một đêm, dù có người bên nhà mẹ đẻ đến hỏi nhưng sinh lão bệnh tử không phải chuyện lạ gì, bên nhà mẹ đẻ cũng không biết nên làm sao. Huống chi, bà nội Năm không có nhà mẹ đẻ chống lưng, sẽ không ai tìm đến hỏi một tiếng.
Bà ta là phụ nữ người Miêu, đã trải qua nhiều chuyện quỷ quyết, khi ông Năm thốt ra từ ‘quy củ’ là bà ta đã có dự cảm không ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận