Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 313: Chương 313

Mệt quá, đi dạo phố với con gái thật là đuối, trước kia vào buổi sáng cô có thể một hơi nhảy cóc đường núi mấy chục cây số mà không thở dốc, tim đập bình thường, nhưng đi dạo phố một buổi chiều với con gái khiến Châu Thiện cảm giác toàn thân tan rã.
Từ biệt bạn học, Châu Thiện đi tới khu trò chơi mới mở tìm Phó Kỳ Thâm.
Châu Thiện tìm được mấy tên con trai kia trong đám người nhốn nháo, bọn họ đều ở cạnh máy cọp, đi qua xem thì không thấy Phó Kỳ Thâm ở trong này.
Châu Thiện thầm thắc mắc, cô tìm khắp khu trò chơi nhưng không tìm được bóng dáng của Phó Kỳ Thâm.
Châu Thiện đã thói quen bên cạnh luôn có Phó Kỳ Thâm, mặc dù cậu ít nói, nhưng dường như cậu phải đứng bên cạnh cô mới là hợp lý, hiện tại không có cậu làm cô thấy lòng trống vắng, khó chịu.
Châu Thiện nhanh chóng bỏ qua cảm xúc kỳ lạ này, không tìm Phó Kỳ Thâm nữa, cô ra khu trò chơi định kêu xe về nhà.
Xe taxi đến, Châu Thiện nhấc chân định đi vào thì bỗng nhiên động ý niệm, nhìn hướng con hẻm phía sau khu trò chơi.
Tài xế chờ đến mất kiên nhẫn, nhấn loa liên tục:
“Cô có đi không?”
Châu Thiện suy nghĩ một hồi, quyết định làm theo con tim:
“Cảm ơn, thôi tôi không đi.”
Tài xế hơi buồn bực: “Không đi thì mắc gì kêu xe!”
Xe taxi nhanh chóng lái đi, Châu Thiện hơi do dự đi hướng con hẻm.
Con hẻm phía sau khu trò chơi thường hay có học sinh chơi game xong sẽ cặp kè với nhau, Châu Thiện biết điều đó, dọc đường đi cô thấy vài cặp học sinh ôm ấp nhau. Những học sinh kia ôm hôn, cháo lưỡi ướt át, Châu Thiện nhìn mà đỏ mặt.
Châu Thiện càng đi càng sâu, vẫn không thấy bóng dáng của Phó Kỳ Thâm, trong lòng cảm thấy mình đã suy nghĩ linh tinh, đang định rời đi thì nghe chỗ góc chết sau góc cua con hẻm truyền đến giọng nam trong trẻo:
“Bạn học, hãy bình tĩnh một chút."
Tinh thần hoảng hốt, đó là giọng của Phó Kỳ Thâm.
Cùng lúc đó, giọng nữ mỏng manh truyền đến, cô gái thở hổn hển, âm thanh kia giống mấy đôi uyên ương hoang ở bên ngoài hôn nhau phát ra tiếng động.
Châu Thiện không kiềm được nhíu mày, cô biết dù Phó Kỳ Thâm quen bạn gái khác cũng là tự do của cậu, nhưng vẫn không thể kiềm nén cảm giác kỳ lạ và lòng tò mò, từng bước đến gần nơi phát ra âm thanh.
Châu Thiện lén lút thò đầu nhìn góc chết, trông thấy cảnh tượng rất gai mắt.
Bây giờ còn là tháng giêng, vẫn xem như đông lạnh, thời tiết thủ đô lạnh cóng, mỗi người đều mặc áo bông dày, chỉ muốn rụt cổ trốn trong phòng ấm không ra ngoài.
Nhưng cô gái đưa lưng về phía Châu Thiện thì cởi hết áo bông, áo len rơi xuống đất, chỉ mặc chiếc áo ấm mỏng, đeo lên người Phó Kỳ Thâm như koala:
“Kỳ Thâm, Kỳ Thâm, tôi thích cậu, rất thích cậu, xin cậu hãy ôm tôi ngay tại đây đi.”
Cô gái dường như không cảm thấy lạnh, cố gắng dán môi vào mặt Phó Kỳ Thâm, thân hình cũng vùi vào ngực cậu.
Một tay Phó Kỳ Thâm đẩy khuôn mặt ma sát tới lui ra, tay kia kéo lưng cô gái, nghiêm túc nói:
“Bạn học, hãy bình tĩnh đã.”
Nhưng Châu Thiện thấy sao cũng giống như là Phó Kỳ Thâm giả vờ từ chối.
Khi Châu Thiện trông thấy cảnh tượng đó thì cảm giác có dây thần kinh trong đầu bị đứt.
Ban ngày ban mặt, quả thực không biết xấu hổ!
Châu Thiện lạnh lùng đứng ra: “Các người đang làm cái gì?"
Nào biết Phó Kỳ Thâm ‘giả vờ giả vịt’ khi nhìn thấy Châu Thiện thì mắt sáng rực:
“Cậu mau lại đây!”
Châu Thiện châm biếm:
“3P? Tôi không muốn thoáng như cậu nghĩ, cảm ơn nhưng miễn.”
Phó Kỳ Thâm nhíu mày nói:
“Cậu nói vớ vẩn gì vậy? Cậu lại đây hỗ trợ, tôi sắp không ngăn được cô ta.”
Vừa rồi Châu Thiện cảm giác có dòng khí nóng bốc lên não khiến cô không nghĩ ra cái gì, hiện tại nhìn kỹ mới cảm thấy cảnh tượng trước mắt hơi bị kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận