Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 317: Chương 317

Nhà thầu cảm thấy lạ nên thông qua quan hệ tìm được người của hiệp hội.
Những nhà thầu này lấy tiền của chính phủ, tham ô khoản lớn mà còn keo kiệt, ỷ vào có hậu đài, cho dù mời được người của hiệp hội thì thái độ cũng cực kỳ ngạo mạn, thù lao cũng như cho ăn xin, người trong hiệp hội đều có lòng kiêu hãnh, không muốn nhận đơn hàng này. Châu Thiện thì không có băn khoăn đó, dù sao cô không phải đến vì thái độ hay tiền của ai.
Châu Thiện đến chỉ vì muốn cho cầu Đại vịnh sông thủ đô nhanh chóng thông xe, tạo thành tiện lợi cho người khác để cô kiếm công đức.
Châu Thiện thương lượng với Phó Kỳ Thâm, quyết định đi bộ. May mắn đường không xa, bọn họ đi nhanh, 3g50 đã đến nơi.
Thân cầu chưa gắn liền, hai đầu giăng băng rôn, cắm biển thi công và chướng ngại vật, cấm người đi đường và xe hơi đi qua.
Châu Thiện cũng chỉ có thể đứng ở bên này nhìn đầu bên kia.
Cầu Đại vịnh sông thủ đô ở nơi nước sông chảy xiết nhất, thân cầu rất dài, ước chừng có một nghìn mét, kết cấu xéo bình thường, phía dưới là nước sông cuồn cuộn, rất nhiều máy móc còn nổ vang, tấm sắt chưa dỡ bỏ, có chiếc cần cẩu to lớn vươn ra cánh tay hướng giữa cầu.
Cầu có sáu chân cầu to lớn, giống như là cảnh vệ vây quanh cây cầu kia.
Châu Thiện nhìn một lúc thì híp mắt lại.
Chốc lát sau có tiếng kèn xe vang lên sau lưng Châu Thiện, một chiếc ô tô màu đen đậu trên đường đặt chướng ngại vật, hai người đàn ông bước xuống xe:
“Sao còn chưa đến?"
"Thỉnh thần côn có thể hữu dụng sao?"
“Coi như chữa ngựa chết như ngựa sống đi, kệ nó.”
Châu Thiện nghe hiểu ý tứ trong cuộc đối thoại của hai người này, mỉm cười bước tới:
“Ông chủ Viên, ông chủ Chu đúng không? Xin chào, tôi là Tiểu Châu của Hiệp hội Khoa học Huyền học, hân hạnh được gặp.”
Viên Kính và Chu Thành Uy nhìn hai thiếu niên thiếu nữ mười sáu, bảy tuổi thì kinh ngạc hỏi:
“Hiệp hội? Hiệp hội sai hai đứa con nít đến?”
Công trình lớn như vậy mà để hai đứa nhóc mới lớn tới xem chẳng phải là trò đùa à?
Châu Thiện gật đầu:
“Với bản lĩnh của tôi đã đủ ứng đối. Nếu ông chủ Chu muốn mời cấp cao hơn thì công trình này cần lớn hơn nữa, nếu không thì không mời được.”
Viên Kính lau mồ hôi lạnh trên mặt:
“Tôi đi trao đổi với hiệp hội, kêu bọn họ thay hai người khác.”
Châu Thiện ngừng cười:
“Không cần."
“Con nít con nôi có thể nhìn ra được gì, đừng tới đây phá, kêu sư phụ của các người đến đây.”
Thái độ này đúng là tệ hại, Châu Thiện lắc đầu, lại lười giải thích cái gì.
“Mới nãy tôi đứng ở đây nhìn một lúc, trong lòng đại khái rõ ràng là chuyện gì. Tôi hỏi các người một câu, trước khi bắt đầu xây cầu kia đã tế sông chưa?”
Viên Kính và Chu Thành Uy hoang mang khó hiểu: “Tế cái gì?"
"Tế sông. Muốn xây cầu trên sông thì phải tế sông, Hà Bá ở đáy sông đồng ý mới có thể khởi công. Nhưng thời nay không rườm rà như vậy, công trình nhỏ có thể không tế sông, dù sao ít Hà Bá, nhưng công trình lớn như vậy cần phải cột dây đỏ lên tứ sinh trước khi thi công, bỏ vào trong sông, nếu Hà Bá hưởng thì có thể xây cầu lót đường ở đây, nếu Hà Bá không chịu dùng thì sẽ đuổi tứ sinh về, vậy chỉ đành chọn chỗ khác.”
Viên Kính và Chu Thành Uy không kiềm được cười lớn: “Tế sông? Hà Bá? Cô em xem phim bị lậm à, mấy thần côn này vui thật.”
Châu Thiện nghiêm trang giải thích với họ:
“Hai loại thần linh Hà Bá và Sơn Thần tuy ít dần trong thời nay nhưng trên thực tế vẫn tồn tại. Sơn Thần thường là mạch rồng, Hà Bá ít gặp hơn, nhưng sông Mẹ của Trung Quốc chúng ta chắc chắn có Hà Bá, nên người sống hai bên bờ sông hàng năm đều có hoạt động tế sông để cầu mưa thuận gió hoà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận