Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 111: Chương 111

Đi tới đầu cầu thang, thư ký bất cẩn đụng vào một người.
Thư ký cúi đầu đi đường, mắt nhìn hai chiếc túi nhựa mà người đó cầm, sau đó mới từ từ ngẩng đầu, tầm mắt ngừng lại trên khuôn mặt hờ hững như tùng bách của Phó Kỳ Thâm.
Thế giới này đúng là huyền ảo, thư ký hút ngụm khí lạnh.
Phó Kỳ Thâm mỉm cười, giơ cao hai cái hộp trong tay:
“Chắc dì Trần còn chưa ăn gì, con mua hai phần hoành thánh cho dì và mẹ của con ăn.”
Châu Thiện mua hai miếng ngọc, chợt nhớ ra cái gì, trở lại Ngọc Tường, lại chọn một miếng bạch ngọc tròn trĩnh.
Kỳ nghỉ tháng Châu Thiện hiếm khi về nhà một lần, Phan Mỹ Phượng chưa bao giờ bạc đãi con gái, đi chợ mua con gà mái già bồi bổ cho con gái.
Châu Thiện hơi chột dạ, trong từng câu ân cần hỏi han của cha mẹ, cô lấy ra cuốn thi tháng từ trong cặp.
Toán học 76, ngữ văn 89, Anh ngữ Khụ khụ 47, ba môn học chính, không có một môn nào đạt tiêu chuẩn.
Phan Mỹ Phượng thấy tấm bài thi đỏ thắm, sắc mặt âm u, sau đó mỉm cười nói:
“Không sao, thi một, hai lần không thể chứng minh cái gì."
Châu Thiện mơ hồ nhìn sang cha của mình.
Châu Gia Bình khẽ thở dài:
“Tiến độ trong huyện khác với chúng ta, con theo không kịp cũng bình thường."
Bọn họ chẳng những không tức giận, ngược lại an ủi Châu Thiện đừng xem trọng thành tích thi.
Đúng là mặt trời mọc từ phía tây, trước kia nếu Châu Thiện thi rớt thì thế nào cũng phải bị nhắc mấy câu, hiện tại làm sao vậy?
Châu Thiện ôm thắc mắc này, mãi đến buổi tối mới biết được nguyên nhân.
Lý Miên Miên hàng xóm lớn hơn Châu Thiện hai lớp, đang trong phút quan trọng học lớp chín, có một lần thi rớt bị mẹ cằn nhằn vài câu, hôm ấy Trương Tố Phân đi làm ca đêm về nhà thì trong phòng tanh mùi máu, Lý Miên Miên đã cắn cổ tay.
May mắn cấp cứu kịp thời, cứu lại một cái mạng. Nhưng mà sự cố này phủ lớp bóng tối lên đại viện, bây giờ người lớn trong viện đều là cười hiền nâng niu con nít, không dám nói nặng một câu. Gái ngoan như Lý Miên Miên còn dám làm việc này, thật sự là ra ngoài dự đoán của mọi người.
Châu Thiện đều cảm thấy không thể tin tưởng, tính cách của Lý Miên Miên không giống loại người dám tự sát. Lý Miên Miên luôn là học sinh ưu tú, luôn là cọc tiêu của con nhà người ta, cô ấy vốn cũng có thể vào trường trung học số 1, bởi vì sợ Trương Tố Phân ở nhà một mình cô đơn nên mới vào trường cấp 2 trọng điểm ở huyện thành, lựa chọn học ngoại trú.
Bề ngoài Lý Miên Miên yếu đuối nhưng trong lòng cực kỳ cứng cỏi.
Không đúng, trong này nhất định là ra vấn đề gì. Châu Thiện định ngày mai đi bệnh viện tìm hiểu cho rõ.
Buổi tối, Châu Thiện lấy ra dao điêu khắc, dao găm bắt đầu làm việc. Cô cẩn thận khắc tượng thần của mình lên ngọc mới, khảm trận pháp trong đường cong, vì điều này cô dùng lá bùa rửa sạch âm sát của dao găm trước, sợ dao găm tổn thương ngọc. Dao găm quá sắc bén, sơ sẩy một cái sẽ phá hư ngọc thạch.
Tốc độ điêu khắc của Châu Thiện rất nhanh, dù vậy vẫn tốn cả buổi tối, khảm một trăm đan bát pháp trận lớn nhỏ vào ba khối ngọc thạch.
Kết thúc công việc, ba khối ngọc thạch tỏa sáng bóng loáng, vô cùng rực rỡ, hơn hẳn miếng ngọc thô ban đầu không chỉ một cấp bậc.
Châu Thiện cực kỳ vừa lòng duỗi lưng, buông đồ vật xuống, mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Tận cùng phía đông, một vầng mặt trời chậm rãi dâng lên, Châu Thiện tập trung tinh thần nhìn chằm chằm áng mây xem, từng lũ hồng mông tử khí hội tụ vào mắt cô, tử khí chuyển thành pháp lực chảy xuôi trong tứ chi bách hải, mang đến ấm áp.
Thức trắng một đêm, tất cả mệt mỏi vào lúc này biến mất hết.
Châu Thiện thừa dịp cha mẹ còn chưa thức, lấy một miếng ngọc làm mắt trận, lại nhặt tám cục đá vụn kích cỡ bằng nhau ở bên ngoài, tính nhẩm vị trí tinh tú trên trời, chọn hướng sao Mai, đào một cái hố nhỏ trước cửa sân, chôn ngọc thạch và đá vụn đúng vị trí ngũ hành bát quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận