Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 232: Chương 232

Âm binh khàn giọng hét to:
“Thần Quân!"
Bàn tay khổng lồ giống như lúc đến, chợt xuất hiện rồi chợt biến mất, bầu trời Hoàng Tuyền quanh năm đỏ máu phục hồi như cũ, trừ thiếu sinh hồn mơ hồ ra thì giống như chuyện gì cũng không có phát sinh.
Phó Kỳ Thâm thở hổn hển ói ra một búng máu, cậu không dám chậm trễ, bắt đầu ngồi thiền điều dưỡng, chỉ chốc lát đã bình ổn khí huyết.
Châu Thiện lúc này cũng mơ mơ màng mở đôi mắt đen láy ra.
Phó Kỳ Thâm nhanh tay chộp lấy tách trà bên cạnh đưa tới cằm của Châu Thiện.
Châu Thiện phun ra ngụm nước suối mát trong dường như mang theo hương thơm.
Phó Kỳ Thâm thở phào một hơi, chậm rãi bóp tắt hương độ hồn.
Châu Thiện lộ vẻ mặt hoang mang nhìn chằm chằm Phó Kỳ Thâm không rời mắt, chân mày càng nhíu càng chặt gần như dính liền với nhau:
“Xin hỏi cậu là ai? Là đệ tử của Trần Thiên Tông à? Chẳng phải tôi đã dặn không được để người khác tiến vào?"
Phó Kỳ Thâm không ngờ Châu Thiện cho một cú bẻ lái cực gắt, cảm giác như có tia chớp giáng xuống đầu làm cậu cháy đen thui:
“Vậy còn cậu là ai?”
Vẻ mặt của Châu Thiện hờ hững ra dáng tiên phong đạo cốt: “Tôi tên Châu Thiện, còn cậu?”
A, còn nhớ tên của mình, cứ giả bộ tiếp tục đi.
Phó Kỳ Thâm khôi phục lạnh lùng:
“À.”
Châu Thiện nhìn chăm chú vào Phó Kỳ Thâm, xoa chân mày thanh tú hẹp dài:
“Tôi nói xong rồi, giờ đến lượt cậu nói.”
Phó Kỳ Thâm nghe vậy càng thêm lạnh lùng: “Ha ha."
Châu Thiện kỳ lạ trừng Phó Kỳ Thâm, không mấy vui vẻ:
“Người gì kỳ cục.”
Châu Thiện bước qua mở cửa ra, thấy mấy người chờ ở ngoài cười, thế là mỉm cười vươn tay chỉ hướng tách trà ở sau lưng mình:
“Đã lấy được nước Vong Xuyên, mà cái cậu gì ở trong phòng là ai mời tới vậy? Quá bất lịch sự.”
Trần Thiên Tông và mấy người khác nhìn thấy cô xuất hiện thì vừa mừng vừa sợ, nghe rõ nửa câu sau lại hoang mang nhìn nhau:
“Nhưng chẳng phải chính cô nói rõ muốn mang đến sao?”
Châu Thiện khó tin:
“Đùa gì vậy, tôi không hề quen cậu ta!”
Trần Thiên Tông vô cùng hoang mang, đang định mở miệng hỏi thăm, Châu Thiện lại khoát tay nói:
“Thôi kệ đi, việc khẩn cấp trước mắt là trừ cổ, tạm không nói về cậu ta. Đã tìm được dược liệu khác chưa? Có thể bắt đầu chế thuốc.”
Cổ dược mới là mấu chốt, Châu Thiện thành công dời sự chú ý của nhóm người.
Trần Thiên Tông nói:
“Đã chuẩn bị đủ.”
Khi bọn họ lại đi vào thì cả người Phó Kỳ Thâm âm u, siết chặt tay ngồi trên sofa, nghe thấy động tĩnh mới ngẩng đầu lên, con mắt màu hổ phách khóa chặt Châu Thiện, vẻ mặt có chút bất mãn và nổi nóng.
Nhưng khi Châu Thiện không quan tâm một người, cho dù bạn có đứng phía đối diện bắn mắt dao thì cô cũng sẽ bình tĩnh quay đầu đi không thèm nhìn, Phó Kỳ Thâm đang nhận được đãi ngộ này.
Khi nước Vong Xuyên rời khỏi đường Hoàng Tuyền thì không còn tanh hôi nồng nặc mà là tỏa hương thơm ngát. Châu Thiện bưng tách trà, nhẹ nhàng mở nắp ra, hương thơm ngọt thanh tràn đầy căn phòng, cô cực kỳ vừa lòng hít sâu một hơi.
Trần Thiên Tông nhìn Phó Kỳ Thâm, lại nhìn Châu Thiện:
“Đường về của Châu tiên sinh có phải là hơi không yên ổn?”
Châu Thiện nghiêng cổ tay, tách trà dán chặt lòng bàn tay không rơi xuống:
“Không, rất yên ổn, rất thoải mái.”
Trong lúc nói chuyện, Bạch Ngọc từ bên ngoài cẩn thận bưng khay vào, trên khay đặt chung năm màu, mở nắp chung xương ra có thể thấy mấy thứ như răng nọc, chân rết.
Châu Thiện vươn tay nhận lấy, không biết nhặt cối giã từ đâu ra, trước tiên đổ mấy giọt thiểm tô, quấy đều xong đặt một bộ răng nọc lên bàn, tùy tay đè xuống, răng nọc đã bị cô dùng tay nghiền thành bột phấn.
Châu Thiện làm theo phương thuốc bỏ thêm độc vật vào các thời điểm khác nhau, lại dùng lửa nhỏ hầm chất lỏng này mấy tiếng đồng hồ, nước Vong Xuyên từ ngọt ngào trở nên vàng đục, mùi thơm đó cũng biến mất, tỏa ra mùi thanh trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận