Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 77: Chương 77

Châu Thiện gật đầu, ra hiệu mình đã rõ.
Long Quang Minh nhìn vợ mình trên giường, dịu dàng nói: “Đã đói chưa?”
Vương Linh Tú lắc đầu.
“Mẹ đâu rồi?”
Mẹ mà thầy nhắc tới là mẹ vợ, cũng chính là mẹ ruột của Vương Linh Tú.
Vương Linh Tú lại thở hổn hển mấy hơi, mới khó khăn mà trả lời: “Nói là không yên tâm mấy con gà nuôi trong nhà nên về chăm rồi.”
Long Quang Minh nắm tay vợ: “Yên tâm, anh mời thầy phong thủy đến cho em, bệnh của em rất nhanh có thể khỏi.”
Vương Linh Tú bất đắc dĩ nặn ra một nụ cười khổ, trị được bệnh, sợ rằng cũng không chữa được mạng.
Bà ta nghiêng đầu qua nhìn, bắt gặp đôi mắt long lanh của Châu Thiện.
Châu Thiện đang khá có hứng thú nhìn chằm chằm bà ta.
Vương Linh Tú nhíu mày đánh giá Châu Thiện mất một lúc, thấy cô bé đích thực là dáng vẻ nho nhỏ thấp bé, mới có chút nghi ngờ, bà ta không ổn đến cỡ nào cũng không nên mời một đứa trẻ đến đánh lừa chứ.
Long Quang Minh dọc theo ánh mắt Vương Linh Tú nhìn qua mới nhớ tới Châu Thiện ở sau lưng, lập tức giới thiệu: “Đây chính là đại sư anh mời tới cho em.”
Thầy hiệu trưởng lại xoay đầu nhìn Châu Thiện: “Đại sư, không biết vợ tôi bị bệnh gì?”
Châu Thiện nghe thầy mở miệng ra đại sư, tự dưng cảm thấy buồn cười.
Lúc Long Quang Minh ở trong trường, trên người tự có sức uy hiếp, giờ lại bắt đầu gọi cô bé là đại sư......
Tự nhiên có chút khoái chí.
Châu Thiện chậm rãi cất bước lên trước, đi quanh chiếc giường đó mấy lần, lúc cô bé dạo bước dường như có tiết tấu đặc thù, ung dung phiêu dật, thoạt nhìn có sự mê hoặc vô hạn.
Cuối cùng, cô bé dừng lại ở chỗ lòng bàn chân Vương Linh Tú, vén chăn lên, liền nhìn thấy một vết loét to bằng nắm tay em bé sơ sinh dưới lòng bàn chân Vương Linh Tú.
Cô bé chọc vào hai vết loét, chúng cứng và tím tái, giống như màn thầu đông lạnh, có một chỗ phình to, trông gồ ghề khác thường ở lòng bàn chân.
Châu Thiện nhíu mày: “Đích thực có quỷ.”
Bầu không khí trong phòng tối đột nhiên chùng xuống, dường như có âm phong đang gào thét.
Trong mắt Châu Thiện tỏa ra ánh sáng: “Chỉ có điều quỷ đó không ở trên người Long phu nhân, mà ở trong lòng bà.”
“Long phu nhân rốt cuộc đã từng làm chuyện gì? Thiết nghĩ đến giờ chắc vẫn chưa quên hết đâu nhỉ.”
Vợ của Long Quang Minh dường như bị khí thế bức người của cô bé dọa sợ, hô hấp đột nhiên trở nên gấp gáp, giống như bệnh nhân hen suyễn đang kéo ống bễ.
Châu Thiện thấy bà ta chột dạ, gương mặt và giọng nói nghiêm khắc: “Long phu nhân, mạng quan trọng hay giấu diếm chuyện bà đã làm quan trọng, tự bản thân bà phải cân nhắc cho rõ ràng.”
Long Quang Minh nghe cô bé nói vậy, không khỏi bắt đầu lo lắng: “Mình à, em rốt cuộc đã làm chuyện gì, nói đi.”
Vương Linh Tú lúc này lại bắt đầu khóc hu hu, nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Châu Thiện thấy bà ta chết không đổi tính, hờ hững nói: “Vậy thì bà cứ đợi chết đi.”
Nói xong câu đó cô bé liền muốn phất tay bỏ đi, Long Quang Minh lúc này kéo cổ tay cô bé lại.
Trong mắt thầy hiệu trưởng lúc này vô cùng lo lo lắng, hoàn toàn quên mất Châu Thiện là học sinh của thầy: “Đại sư, xin ngài, cứu cô ấy.”
Châu Thiện dừng lại, nhưng vẫn không quay đầu: “Đó là tâm ma sau khi bà ấy làm chuyện có lỗi, trừ phi chính miệng nói ra, nếu không Đại La thần tiên cũng không cứu nổi.”
Long Quang Minh hết cách: “Linh Tú, đại sư đã nói vậy rồi ——”
Vương Linh Tú vẫn bướng bỉnh cắn răng, dường như có chết cũng không nguyện nói.
Châu Thiện đúng là bị bà ta chọc đến tức cười lập tức trong lời nói có ý đe dọa: “Bà chết rồi cũng chẳng sao, chỉ sợ sau khi bà chết oán khí của nữ quỷ đó sẽ lan tràn khắp nơi, muốn hại chồng bà.”
Vương Linh Tú sợ hãi nhìn cô bé một cái, bà ta nhắm mắt lại, dường như đang đấu tranh nội tâm, rất lâu mới hạ quyết tâm: “Được, tôi nói.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận