Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 254: Chương 254

Nhưng Tào Trí Viễn không muốn công khai tình cảm, bởi vì tình yêu văn phòng sẽ ảnh hưởng lớn đến công việc, đặc biệt là Tào Trí Viễn đang tranh giành chức vị phó tổng tài với một giám đốc khác, hắn không muốn có chút sai sót nào vào phút then chốt này.
Lâm Khê đồng ý, Tào Trí Viễn càng lên cao thì cô ta càng cảm giác thành tựu hơn nữa.
Lâm Khê cho rằng hơn ba tháng trước cô ta từ vịt con xấu xí từng bước một lột xác đến hôm nay, tất cả phải cảm ơn cửa hàng kia bán Kumanthong.
Lâm Khê từng muốn đặc biệt ghé vào cửa hàng nói cảm ơn, hoặc mua thêm Kumanthong, nhưng lần trước cô ta đi thơ thẩn, giờ cố ý muốn tìm ngược lại quên mất địa chỉ của cửa hàng đó, chỉ nhớ nó nằm trong một ngõ khá sâu.
Lâm Khê vẫn thờ Kumanthong, cô ta càng lúc càng rực rỡ chói mắt. Sau khi giao lưu học tập ở nước ngoài trở về, các đồng nghiệp cùng công nhận Lâm Khê đã khác xưa.
So với hình tượng nghiêm túc khô khan lúc mới đi làm thì càng là cách biệt một trời một vực, quả thực giống như đổi thành người khác.
Tùy theo mặt mũi thay đổi, tính khí của Lâm Khê cũng càng lúc càng khó chịu, cô ta đã là trưởng một nhóm trong bộ phận, thường có thành viên bị cô ta răn dạy đến mức không nói nên lời.
Trong phút mấu chốt này, Lâm Khê phát hiện một việc khiến cô ta tuyệt vọng, trong ngăn kéo của Văn Nhã lặng lẽ nằm một sợi dây đeo tay giống hệt cái Tào Trí Viễn tặng cho cô ta.
Lúc trước Tào Trí Viễn tự tay đeo cho cô ta đã nói mua ở Châu Âu, dành riêng cho bạn gái, không có cái thứ hai.
Văn Nhã dường như thông trí óc, càng lúc càng thân thiết với Tào Trí Viễn hơn, ngẫu nhiên ném cho Lâm Khê một nụ cười khiêu khích.
Lâm Khê càng lúc càng khủng hoảng, cô ta yêu Tào Trí Viễn, muốn ở bên hắn, cô ta không muốn biến trở về vịt con xấu xí không ai thèm quan tâm nữa.
Tại sao Tào Trí Viễn lăng nhăng chứ? Là bởi vì sức hấp dẫn của cô ta dần biến mất sao? Là bởi vì cô ta chưa đủ đẹp sao?
Đáng tiếc không ai có thể trả lời câu hỏi này của Lâm Khê, cô ta bắt đầu càng thêm điên cuồng thờ cúng Kumanthong.
Cô ta muốn xinh đẹp, muốn có tự tin, muốn có sức hấp dẫn, cô ta không thể trở lại như cũ!
Châu Thiện lặng lẽ đuổi theo mùi của Kumanthong đi tới một khu chung cư ở trung tâm thành phố, nhưng đuổi theo đến chỗ này không lâu sau, mùi Kumanthong chỉ dẫn cô đến đây bị đứt đoạn, dường như có ai cố ý che lấp.
Châu Thiện như kẻ ngốc, nhún mũi hít hà trong khu dân cư, rốt cuộc hấp dẫn đến vô số ông chú bà thím nhìn.
Châu Thiện hơi lúng túng cười với các chú thím, quay trở về.
Nói thật thì hành vi đuổi theo này hoàn toàn là phản ứng của bản năng, Châu Thiện cốc đầu mình, vừa ngửi được mùi Kumanthong cô lập tức chạy theo, không biết vì sao lại như vậy, cô cứ cảm thấy dường như mình đã quên chuyện gì.
Nước Vong Xuyên hại người quá, Châu Thiện ủ rũ cốc đầu.
Tầng bảy tòa nhà B, Lâm Khê mắt đầy tơ máu tẩy lớp trang điểm đậm, sắc mặt nhợt nhạt đi tới trước gương, nhìn bóng người trong gương.
Bóng người trong gương vẫn là sống mũi ngắn, mặt tàn nhang, xương gò má cao, cằm dày, ném vào đám người sẽ không tìm được.
Sắc mặt của Lâm Khê đã nhợt nhạt không chút màu máu, bên dưới mắt là hai quầng thâm lớn, cô ta soi gương sờ mặt mình, lệ khí trong mắt càng lúc càng nặng, hung tợn trừng Kumanthong đặt bên cạnh:
“Tại sao ngươi không thể cho ta xinh đẹp thật sự?!”
Trên khuôn mặt búp bê sứ diễm lệ vẫn treo nụ cười kỳ dị, ánh mắt dường như nhìn mặt của Lâm Khê.
Lâm Khê vội xin lỗi Kumanthong:
“Rất xin lỗi, ta không phải cố ý, ta chỉ muốn biến thành người đẹp thật sự.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận