Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 187: Chương 187

Phó Kỳ Thâm khó hiểu sờ vào đầu mình, ui, hình như có hơi đau, cậu nghe thấy câu hỏi của mẹ, cũng chỉ có thể ngây ngốc lắc đầu, hai dúm tóc nghịch ngợm vểnh lên, cậu yên tĩnh ngồi trên giường, ánh mắt mờ mịt, hiếm khi thấy có chút......ngố.
Hôm qua bà ấy rõ ràng nhìn thấy Tiểu Thâm mặc quần áo đi ngủ, Trì Thu Đình gào thét trong lòng, nhưng hôm nay thức dậy, đừng nói là quần áo trong, ngay cả áo khoác cũng không cánh mà bay.
Bà ấy mở hòm lật tủ một lúc lâu, sau khi phát hiện là không tìm thấy mới hít sâu một hơi, ôm trán đứng đó nghĩ ngợi một lúc: “Mẹ gọi điện thoại cho lễ tân hỏi một chút.”
Nhưng hiển nhiên lễ tân cũng không thể nào biết được quần áo của Phó Kỳ Thâm đã đi đâu, Trì Thu Đình nêu ra có thể là bị trộm cũng bị nhân viên khách sạn phủ quyết, vì dù sao kẻ trộm đến cửa cạy khóa, mà trong phòng không mất bất cứ tiền tài đồ vật quan trọng gì, chỉ mất quần áo mặc trên người, còn là con trai nữa, khó khăn lắm mới vào một chuyến, ít ra cũng phải lấy thứ gì đó khác chứ.
Sau đó chuyện quỷ dị này chỉ có thể bị hai mẹ con giấu tít trong lòng.
Lúc ăn bữa sáng, Châu Thiện còn cắn muỗng chế nhạo Phó Kỳ Thâm: “Cậu nói xem có phải có tên biến thái nào, chuyên môn nhìn trúng quần áo của con trai.”
Phó Kỳ Thâm hoàn toàn không còn chút ký ức nào liên quan đến tối hôm qua, nghe thấy cũng chỉ nghi hoặc nhướng mày một cái, trên người cậu vẫn đang mặc quần áo thiếu niên mà Trì Thu Đình tạm thời mua được từ chỗ thôn dân, độ dài thì đủ, nhưng có vẻ hơi rộng, thân hình bọc dưới lớp quần áo càng có vẻ mảnh khảnh.
Cậu thấy Trì Thu Đình không chú ý tới chỗ này, mới lặng lẽ ghé đầu sang: “Có phải vì độc đó không?”
Châu Thiện húp một ngụm cháo, lúc nhìn thấy biểu cảm không thể nào nghiêm túc hơn của cậu cũng chỉ cười cười, không tỏ ý kiến: “Có lẽ vậy.”
Cũng may chưa tạo thành tổn thất to lớn gì, Trì Thu Đình tuy rằng trong lòng tò mò, nhưng xong rồi cũng chỉ lầm bầm đôi câu, ngược lại không để trong lòng nhiều, chỉ là lúc gọi điện coi chuyện này như trò cười nói qua với người nhà một lượt.
Nhưng chuyện quỷ dị xảy ra tiếp theo đó mới coi như làm mới thế giới quan của bà ấy.
Tuy rằng có Châu Thiện giải thích, nhưng Trì Thu Đình vẫn không chịu tin chỗ đó thật sự không xuất hiện lở đất. Bà ấy vốn định đợi chính quyền dọn dẹp xong đường mới đi, kết quả sáng sớm ngày thứ hai vẫn nghi hoặc mà lái xe lên đường dưới sự bảo đảm thề thốt hết lời của nhân viên nội bộ trong trạm dừng nghỉ rằng không thể nào xảy ra chuyện lở đất.
Lái xe được mười mấy phút, mãi cho đến đoạn đường tối qua xảy ra tai nạn, Trì Thu Đình mới nhìn thấy đoạn đường rừng núi kia vẫn cứ bằng phẳng, nước sông vẫn cứ tĩnh lặng, những con đường bốn phía và trước mặt không có gì bất thường, dường như chuyện xảy ra lúc chập tối hôm qua, những loạn thạch đất vụn, cành cây bay lả tả kia, toàn bộ đều là ảo giác giả dối.
Đúng thật là trúng tà mà!
Lúc Trì Thu Đình nhìn thấy cảnh tượng yên tĩnh ở đây một cách thực sự rõ ràng, trong lòng tự nhiên nảy sinh một cảm giác kính sợ.
Bà ấy vẫn luôn cho rằng những thuật sĩ phong thủy kia nhiều nhất là biết xem chút tướng đoán chút mệnh, nhưng mấy năm này, chuyện xảy ra trên người con trai bà ấy, cộng thêm chuyện hiện giờ, không nghi ngờ gì hết lần này đến lần khác làm mới thế giới quan của bà ấy.
Rõ ràng là cảnh tượng đất lở thật đến như vậy, thì ra chẳng qua cũng chỉ là đạo trường phong thủy mà người khác bố trí ra. Thế giới này, thật sự có thần tiên sao?
Một đường bình an lái xe về đến khu nội thành, trên mặt Trì Thu Đình vẫn coi như trấn tĩnh, đưa hai người về trường học, lại muốn mời Châu Thiện cuối tuần đến nhà dùng cơm, sau khi bị từ chối cũng không thất vọng, vẫn vừa kính vừa sợ nhìn theo bóng dáng Châu Thiện không chút do dự quay người đi vào trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận