Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 241: Chương 241

Châu Thiện cười lại muốn nói cái gì, người phụ nữ vội đuổi hai người ra ngoài:
“Đã thăm con trai tôi xong rồi thì đi mau!”
Bà đuổi hai người ra khỏi nhà, đóng sầm cửa trước mặt hai người.
Châu Thiện câm nín bĩu môi:
“Xì.”
Phó Kỳ Thâm luôn im lặng nhìn những gì Châu Thiện làm, sau khi cô bị từ chối trước cửa mới hỏi:
“Diễn kịch vui không?”
Châu Thiện lải nhải:
“Tôi không thèm giả dạng thâm trầm, bày ra vẻ cao nhân lánh đời. Cậu không biết đâu, mỗi lần bị người ta xem là thần côn nhưng cuối cùng phải cúi đầu rụt rè gọi là đại sư, cảm giác siêu! Thích!”
Phó Kỳ Thâm:
“Bộ dạng của cậu hiện giờ giống thần côn còn hơn thần côn.”
Châu Thiện phẩy tay, bắt đầu nổi lên tính toán:
“Vốn nghĩ tình là bạn học không định lấy tiền, hoặc lấy ít thôi, nhưng bây giờ tôi suy nghĩ nên lấy bao nhiêu tiền. Hưm, nhà bọn họ chắc không giàu, người cha mới chết, mẹ là công nhân vừa nghỉ phép, chung cư sắp dỡ bỏ, người khác đều chuyển nhà mà bọn họ còn ở thì chắc là vì không có tiền”
Nên ra giá bao nhiêu? Đây là một vấn đề.
Phó Kỳ Thâm không kiềm được cốc đầu cô:
“Lòng cảm thông của cậu đi đâu rồi?”
Châu Thiện phủi tay của cậu:
“Bị chó ăn.”
Châu Thiện tiếp tục tính toán mối làm ăn này:
“Tôi để lại một tấm bùa trong nhà họ, mấy ngày nay chắc nhà họ luôn bị ma quỷ quấy phá, tối nay chắc chắn cũng chạy không thoát, chậm nhất ngày mai sẽ đến tìm tôi, mà tôi thì”
Châu Thiện làm bộ dạng giống như làm việc gì ghê gớm:
“Tôi nhét tấm danh thiếp trong túi áo của Quảng Niệm Tề, trên đó có số điện thoại di động của tôi.”
Phó Kỳ Thâm không kiềm được nhắc nhở một câu:
“Chẳng phải cậu vừa nhận được một chục triệu sao?"
Trần Thiên Tông tiền nhiều rộng rãi, ông già kia vừa khỏe lại thì Trần Thiên Tông lập tức chuyển khoản mười triệu cho Châu Thiện. Lúc ấy Châu Thiện cũng được cho biết nguyên nhân ông già trúng cổ, ông già yêu thích đồ cổ, thường đi chợ đào chút đồ cổ, mầm họa lần này đến từ một lọ thuốc hít.
Ông già thông qua con đường bí mật biết chợ đen có một lọ thuốc hít chuyên cung cấp cho hoàng gia trong năm Càn Long, thế là tới cửa mua, ngày ngày ngắm nghía. Nào ngờ trên lọ thuốc hít sớm bị người cố ý bôi một lớp trứng cổ dày đặc và bảy con cổ trùng tươi sống.
Châu Thiện giải thích với Phó Kỳ Thâm:
“Tiền không phải thú vui, quá trình kiếm tiền mới thú vị, mà thôi, người nông cạn như cậu không hiểu đâu.”
Phó Kỳ Thâm: a, tôi nông cạn.
Châu Thiện lộ ra nụ cười ngọt ngào giống như mỗi lần nhận được việc, sải bước chạy xuống cầu thang.
Ban đêm, nhà họ Quảng.
Mẹ Quảng ngồi xếp bằng trên một chiếc bồ đoàn, tay cầm xâu chuỗi Phật, trước người thờ pho tượng Phật nhỏ, lẩm bẩm đọc:
“Ta không sợ ngươi, không sợ, không sợ "
Mẹ Quảng lần nhanh tràng hạt nhưng không thể làm dịu đi tâm trạng nôn nóng của bà.
Nguyên nhà bật đèn sáng trưng, mở tất cả ngọn đèn, nhưng mẹ Quảng vẫn cảm thấy không đủ, đốt một vòng ngọn nến trước tượng Phật, bà ngồi trong vòng tròn đó.
Đồng hồ bất giác xoay đến mười giờ tối, im phăng phắc.
Nhà họ Quảng sáng đèn bỗng tách một tiếng, tất cả đèn tắt ngấm.
Mẹ Quảng thậm chí không dám quay đầu nhìn một cái, bên mép tóc chảy ra mồ hôi lạnh, tốc độ tay lần tràng hạt bất giác chậm lại.
Rất nhanh, một tiếng két rất nhỏ nhưng trong đêm yên tĩnh thì chẳng khác gì tiếng sấm nổ. Lúc chập tối mẹ Quảng đã khóa kỹ cửa sổ, người ngoài cho dù có chìa khóa đều không thể từ bên ngoài mở ra.
Mẹ Quảng cúi đầu nhìn vòng ngọn nến mà mình bày ra, đã có một nửa tắt lửa, chỉ có khoảng mười cây là ánh nến đung đưa cũng sắp tắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận