Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 124: Chương 124

Hà Vĩnh Chí khó hiểu hỏi: “Đại sư, sao lại thả nó đi vậy?”
Châu Thiện nhìn chăm chú phương hướng mèo đen đi xa:
“Bởi vì mèo đen thuần âm, hiện tại âm khí không đủ, chỉ có thể cho mèo đen tùy ý đụng chạm, nhà dữ mới hiện ra kỳ dị.”
Hà Vĩnh Chí và Lão Trần nghe nửa hiểu nửa không, đang định mở miệng hỏi thăm cái gì, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi: “Lửa!”
Không biết khi nào thì bốn góc phòng đã dấy lên lửa cháy hừng hực.
Đến rồi. Châu Thiện buông tiếng thở dài.
Hà Vĩnh Chí và Lão Trần co giò định chạy, Châu Thiện ở sau lưng sâu kín nói một câu: “Đừng chạy, không chạy ra ngoài được."
Không chạy chứ chẳng lẽ chờ chết? Cô thật sự là thầy phong thủy sao? Đừng nói là thần côn gạt người nhé!
Hà Vĩnh Chí thầm hoảng, chạy lung tung muốn lao ra, gian phòng này vốn không lớn, lúc ông đi vào đã ghi nhớ phương hướng cửa phòng, nhưng hiện giờ chạy mấy chục mét mà vẫn không tìm được cửa.
Ánh lửa càng lúc càng lớn, Hà Vĩnh Chí cảm giác lửa cháy làn da, tóc cũng bị đốt khét, hơi nước trên người nhanh chóng thất thoát.
Mình sắp chết.
Hà Vĩnh Chí tuyệt vọng nghĩ, ông lắm chuyện làm gì, để mặc nhà dữ thì có sao, tại sao cứ muốn giải quyết chuyện ở đây chứ?
Nếu ba người bị thiêu chết ở chỗ này thì sẽ có người biết chứ? Không đúng, Tiểu Lê ở bên ngoài chắc chắn sẽ báo cảnh sát.
Hà Vĩnh Chí cảm thấy an ủi, hy vọng người của đội cứu hỏa kịp xông vào trước khi xác của ông bị đốt thành tro. Hà Vĩnh Chí vô lực xụi lơ trên mặt đất, mắt thấy sẽ bị lửa bao vây, bỗng nghe một tiếng quát khẽ, dường như có tiếng xé gió truyền đến.
Hà Vĩnh Chí mơ hồ nhìn thấy Châu Thiện bay lên, ánh mắt hờ hững nhìn ông.
Thần.
Giây sau, Châu Thiện túm lấy Hà Vĩnh Chí như diều hâu bắt gà con.
Châu Thiện có chút bực bội: “Ông chạy lung tung làm gì?”
Sau đó Hà Vĩnh Chí bị Châu Thiện tùy ý ném đi, vừa lúc rớt xuống một khúc gỗ đào. Nói đến cũng lạ, gỗ đào nằm trong góc không bị cháy, tài xế Lão Trần cũng ở đây.
Hai người ngơ ngác ngó nhau, quay đầu lại nhìn thấy Châu Thiện lao vào lửa, tiếng gỗ bị lửa đốt cháy lách tách có vẻ mờ ảo.
Không biết qua bao lâu lửa dần tắt lộ ra gian phòng nguyên vẹn, như thể ngọn lửa đốt lâu như vậy chỉ là ảo giác.
Hà Vĩnh Chí giật mình kêu lên: “Chuyện này là sao?”
Châu Thiện câm nín nhìn ông: “Trận lửa vừa rồi là giả.”
“Giả? Nhưng tại sao bị đốt thì cảm thấy đau?”
Châu Thiện nhìn ra thắc mắc của Hà Vĩnh Chí, lặng lẽ bổ sung: “Lửa giả cũng có thể đốt chết người.”
Trên thực tế, đây là nhà dữ cướp đi hơi người sống, nhưng nhìn từ bên ngoài thì người này bị đốt chết.
Châu Thiện thu đồ vật, bước ra ngoài: “Xong rồi, nhanh chóng đi ra ngoài đi.”
Xong rồi? Hà Vĩnh Chí và tài xế Lão Trần vội vàng theo ra ngoài.
Bọn họ vừa bước ra đã nghe nhà khách ở sau lưng phát ra tiếng nổ rung trời, lòng đất bỗng sụp xuống hố to, nhà khách sụp đổ xuống.
Trước khi nhà khách sụp đổ, Hà Vĩnh Chí thoáng nghe có tiếng hét thê lương phát ra từ căn nhà, tiếng thét cực kỳ sắc nhọn, cơ hồ đâm thủng màng nhĩ của ông.
Lưng Hà Vĩnh Chí ướt đẫm mồ hôi, sống sót sau tai nạn khiến ông chỉ muốn tắm mát. Gì mà nhà dữ nhà may mắn, mặc kệ nó, tốt nhất có thể mơ thấy Mark, để ông được kể khổ.
Sau khi nhà khách sụp đổ đã kinh động nhiều người, dân chúng ùa tới xem. Châu Thiện phớt lờ những ánh nhìn khó hiểu, cô cau mày im lặng nhìn mặt trời chậm rãi rơi xuống phía chân trời.
Thường Đức Minh, ngươi tốt nhất đừng rơi vào tay ta.
Sau khi nhà khách sụp đổ, Hà Vĩnh Chí vốn muốn bán khối đất này đi, nhưng bởi vì những chuyện đã xảy ra nên không ai dám mua. Về sau Châu Thiện chỉ điểm, Hà Vĩnh Chí xây một gian đạo quan ở đây, thờ một nữ sơn thần chưa từng nghe tên.
Công nhận nữ sơn thần này khá linh, con phố này dần đông người hơn, bởi vì có những người đến vái sơn thần mà con phố này cuối cùng biến thành phố đồ cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận