Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 122: Chương 122

"Khi đến tôi đã cho anh mười nghìn phí vất vả, nếu anh ở trên xe thì không nhận được một đồng nào!”
Lão Trần cười gượng gạo: “Không thể nào, ông chủ, tôi nhất định sẽ vào với ông chủ.”
Châu Thiện nghe một hồi thì cười khẽ, Lão Trần đỏ mặt, bị xấu mặt trước một cô bé rất mất mặt.
Hà Vĩnh Chí lấy ra chìa khóa mở cửa lớn nhà khách, két một tiếng, tro bụi bay vào mặt. Hà Vĩnh Chí và Lão Trần bị bụi kích thích khí quản ho sặc sụa. Bên ngoài rõ ràng là bầu trời sáng sủa, nhưng không gian trong này thì ngột ngạt tối tăm, giống như chiều không gian khác.
Một hồi lâu, mọi người mới thích ứng được tia sáng mờ tối này, chỉ thấy cửa sổ nhà khách đều bị giấy vàng, cờ vàng phong kín mít không lộ chút tia sáng.
Hà Vĩnh Chí nhăn mặt. Lúc mới xây nhà khách thì đã có quỷ ám, đầu tiên là công nhân trên công trường đêm khuya thường nghe thấy có người khóc, nhiều con mèo đen kéo đến, vài công nhân bị tai nạn, nhưng khi đó chưa có người chết.
Hà Vĩnh Chí thô thần kinh, tiếp tục xây xong nhà khách trên mảnh đất này. Ban đầu bởi vì nhà khách ở khu buôn bán kinh doanh nên cũng nườm nượp khách, nhưng rất nhanh có trục trặc, khách vào ở nghe có người chậm rãi đi tới đi lui trên hành lang, thường có tiếng thở dài thổn thức, ngẫu nhiên có tiếng gõ cửa, nhưng khi khách mở cửa thì phát hiện trên hành lang không có một ai.
Sự tình qua một năm càng thêm nghiêm trọng, có cô gái từ tỉnh ngoài đến du lịch bởi vì không biết kiêng kỵ cũng đêm khuya mở cửa ra, lúc ấy không thấy gì. Nhưng hôm sau nhân viên phục vụ đưa bữa sáng cho cô gái thì phát hiện người đã nằm ở trên giường biến thành một bộ thây khô, máu và hơi nước trong người đột nhiên biến mất, khô quắt nằm trên giường.
Vụ án này lúc ấy rất ồn ào, nhưng cuối cùng qua loa chấm dứt thành vụ án chưa giải quyết, không có đầu mối. Nhưng danh tiếng có ma của nhà khách Dân Thái truyền ra ngoài, không ai dám vào ở nhà khách này nữa, dần dà nơi này bị bỏ hoang, điện nước cũng bị cúp.
Hà Vĩnh Chí thấy Châu Thiện chú ý tới những lá bùa và cờ vàng thì ra tiếng giải thích. Năm đó sau khi xảy ra chuyện, Hà Vĩnh Chí từng mời thầy phong thủy đến xem. Nhưng thầy phong thủy kia lắc đầu bảo ma quỷ ở đây quá lợi hại, e rằng mình không đối phó được, đành dù bùa phong sát thủ của ma quỷ trong nhà khách, khiến chúng nó không ra ngoài hại người được. Nhưng sau khi phong lại vẫn xảy ra nhiều việc lạ, ngay cả cư dân ở gần đó cũng bị quấy nhiễu, trừ vài nhà ra, còn lại đều dọn đi.
Châu Thiện cười lên: “Nơi này vốn không xấu tới mức đó, âm sát bị phong lại rồi, nhưng dương khí cũng không thể tiến vào, quỷ mị thường bị âm khí tiêm nhiễm càng trở nên hung dữ hơn, trận pháp đơn giản này không ngăn được chúng nó lâu.”
Hai khí âm dương cần hỗ trợ lẫn nhau, không có dương khí chỉ còn âm khí là không may.
Thuật pháp của thầy phong thủy kia chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị tận gốc, hơn nữa trị phần ngọn cũng không thể đúng bệnh hốt thuốc, ngược lại tai họa không ngớt.
Thầy phong thủy giỏi có thể mang đến phúc trạch, thầy phong thủy gà mờ sẽ chỉ lộng xảo thành chuyết, mang đến tai nạn.
Hà Vĩnh Chí nghe vậy nghĩ mà sợ, nếu đúng như Châu Thiện nói, qua thêm vài ngày, quỷ mị thoát ra thì chẳng phải là ông có lỗi lớn?
Châu Thiện cầm la bàn bát quái, trên la bàn đốt ngọn nến trường minh, cô đi lòng vòng trong nhà khách.
Hà Vĩnh Chí và Lão Trần sợ hãi theo sau lưng Châu Thiện, thường bị tiếng động phát ra từ con chuột dọa giật bắn người.
Châu Thiện thầm trợn trắng mắt, hai gã đàn ông to con, quỷ đáng sợ đến thế sao?
Càng không nói tới trừ phi là ác quỷ cực kỳ dữ cố ý hại người, ma quỷ bình thường trừ người có mắt âm dương ra, phàm nhân không thấy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận