Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 356: Chương 356

Bởi vì Tiêu Trường Các đã ngất xỉu, ác quỷ kia không hề phản kháng, mặc cho người của Thiên Hành tông dùng chỉ mực ống thừng trói quỷ trói chặt mình, đẩy vào lò luyện đan to lớn lửa cháy hừng hực, cô phát ra tiếng thét dài xé rách tim gan.
Tiêu Trường Các suy yếu bị đệ tử của Thiên Hành tông dửng dưng ném xuống nữa, anh đã thành phế nhân, Thiên Hành tông không sợ bị trả thù.
Dù vậy trước khi hai đệ tử trở về vẫn cắt đầu lưỡi của Tiêu Trường Các.
Sau này Thiên Hành tông đi trấn nhỏ dưới núi nghe ngóng tin tức, nghe nói Tiêu Trường Các mù mắt rớt xuống đáy Tử Nhân cốc thì vừa lòng trở về báo cáo.
Tử Nhân cốc chỉ có chết chứ không sống nổi, là Tiêu Trường Các tự mình tìm chết, không liên quan Thiên Hành tông, bọn họ không làm trái giao hẹn.
Rất nhanh, Thiên Hành tông dựa vào linh khí tinh thuần từ lò luyện đan trở thành vật khổng lồ đứng đầu cõi đời, bọn họ bỏ qua lời thề không nhập thế ngày xưa đã thề, bắt đầu nghênh ngang đi trong trần gian.
Bởi vì tông môn có nữ quỷ chống đỡ, đệ tử của Thiên Hành tông đều có tu vi cao thâm, bọn họ không kiêng nể gì đi khắp trần gian, gặp yêu trừ yêu, gặp quỷ giết quỷ, yêu tà trên đời bị bọn họ diệt gần hết, bọn họ thành tiên nhân được người đời tâng bốc.
Thiên Hành tông trở thành môn phái lớn nhất cõi đời, thu môn đồ rộng rãi, mấy chục quốc gia lớn nhỏ đều trở thành người tín ngưỡng Thiên Hành tông.
Thiên Hành tông phong quang mấy chục năm, mãi khi ma nhân áo đỏ lên núi, đồ toàn bộ tông môn.
Tiêu Trường Các không chết, anh vốn nên tu tập tiên đạo, hiện giờ lại rơi vào ma đạo.
Khoảnh khắc Tiêu Trường Các sắp phá cửa mà vào, tông chủ thấy tông môn bị đồ sạch thì khởi động đại trận, đập nát ác quỷ trong lò luyện đan hồn phi phách tán.
Lần này Lâm Tuế Hàn chết thật, thần hồn đều diệt.
Tiêu Trường Các mặt không cảm xúc mở lò luyện đan ra, chỉ thấy tro tàn u tối trong lò.
Khoảnh khắc Tiêu Trường Các bị Thiên Hành tông ở trên núi phế đi tu vi sắp xỉu thì cảm thụ được thân hình mơ hồ của Lâm Tuế Hàn đến gần, nói bên tai anh:
“Chàng chờ thiếp.”
Giờ Tiêu Trường Các đã đến, nhưng quỷ đã hứa sẽ đợi anh không còn đây.
Khi xem đến đây thì Châu Thiện rốt cuộc không kiềm được vươn tay chộp lấy đóa hoa Bỉ Ngạn, bóp chặt làm bàn tay dính đầy nước hoa đỏ thắm.
Châu Thiện tức giận nghiến răng nghiến lợi:
“Hiếp – người – quá – đáng!”
Cô dẫu sao cũng là đường đường Sơn Từ Thần Quân, vậy mà lúc đầu thai bị đạp lên mặt, sống rồi chết một lần, chết rồi tiếp tục chết nữa, chịu khổ bị lửa cháy mấy triệu năm.
Thảo nào, thảo nào khi cô vừa về lại vị trí cũ liền vội vàng cắt bỏ ký ức kiếp đó, hiện giờ cô hối hận nhặt lại nó.
Diêm Vương thấy sắc mặt khó coi của Châu Thiện thì ung dung ném ra các đòn búa tạ:
“Ngày đó ngươi ăn cung phụng trong núi Sơn Thần, Ngọc Đế cho ngươi hạ giới trả nhân quả, thật ra không chỉ vì chuyện này, còn một việc khác nữa. Lão Quân tính ra được ngươi có duyên với một thần hồn, vốn muốn khiến ngươi hạ giới thu phục hắn quay về với tiên đạo. Nhưng cố tình bởi vì ngươi mà hắn rơi vào ma đạo, cũng là oan nghiệt."
Diêm Vương lại tặc lưỡi nói:
“Ngươi nói một câu ngươi đợi hắn, Tiêu Trường Các ở cạnh cầu Nại Hà khổ sở chờ ngươi ba trăm năm, địa phủ không dám báo cho biết sự thực. Hắn cho rằng ngươi đi đầu thai nên tự động yêu cầu đầu thai, đi tiểu thế giới khác nhau tìm ngươi. Địa phủ cũng không dám đắc tội hắn, tiểu thế giới có tốc độ thời gian chảy khác nhau, thiên giới mới qua mấy trăm năm, nhân gian giới ở bên dưới không biết qua bao lâu, oan gia này hễ cảm thấy khó ở liền diệt thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận