Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 284: Chương 284

Cha con nhà họ Lưu do dự hỏi:
“Cậu trai này mà ba mươi tuổi?"
Châu Thiện cười híp mắt sờ cằm: “Không nhiều không ít, đúng ba mươi. Các người gọi cậu ta là Tiểu phó được rồi.”
Cha Lưu không kiềm được cảm thán:
“Cậu phó bề ngoài trẻ thật, trông xấp xỉ với con trai út hai mươi sáu tuổi của tôi.”
Phó Kỳ Thâm – tự dưng biến thành ‘lớn tuổi’ ba mươi tuổi:
Phó Kỳ Thâm mấy năm nay giống như ăn vào phân bón, lớn nhanh như thổi, Châu Thiện còn khó khăn ở mức một mét sáu thì người ta giống như trong một đêm nhảy lên một mét tám, trực tiếp nhìn xuống quần hùng.
Lúc học cấp 2 thì hai người còn ngồi bàn trước bàn sau được, lên cấp 3 thì khoảng cách giữa hai người xa như lạch trời.
Khuôn mặt của cậu tuấn tú, tính cách trầm ổn, lên cấp 3 không còn toát ra khí phách thiếu niên nữa, nói cậu hai mươi mấy tuổi người ngoài cũng đều tin tưởng.
Châu Thiện nhìn vẻ mặt hậm hực của Phó Kỳ Thâm thì cảm thấy hơi sung sướng đã trả được thù lớn.
Đến nay Châu Thiện vẫn chưa nhớ ra ký ức có liên quan Phó Kỳ Thâm, nhưng mỗi khi xem bộ dạng chịu thiệt của cậu lại khiến cô không kiềm được vui vẻ, làm việc nói chuyện không kiêng kỵ khi ở trước mặt cậu, rất là thân thiết. Giống như là ở chung lâu năm dần hình thành thói quen.
Bây giờ Châu Thiện hơi tin tưởng mình và Phó Kỳ Thâm từng là bạn trai bạn gái, không chừng là oan gia hoan hỉ.
Đương nhiên, Phó Kỳ Thâm đẹp trai, tính cách cũng tốt, thành tích số một số hai trong cấp 3, thường có nữ sinh hoài xuân với cậu. Châu Thiện cảm thấy, có cậu bạn trai như vậy cũng không chịu thiệt.
Châu Thiện thích người đẹp, không phân biệt nam nữ, bởi vậy nên Phó Kỳ Thâm mơ hồ thân thiết đi theo, cô không từ chối cậu.
Suy nghĩ bay hơi xa, Châu Thiện vội lấy lại tinh thần, ngừng ý cười trên mặt:
“Bây giờ cô con gái ở đâu? Có thể mang tôi đi xem được không?”
Cha Lưu hỏi dì Mã:
“Tiểu Quân hôm nay đi đâu?"
“Khoảng mười sáng cô chủ và bà chủ cùng ra cửa, không cho ai đi theo. Lúc tôi ủi quần áo nghe bà chủ nói hình như là đi gặp ai đó.”
Châu Thiện và cha con nhà họ Lưu cùng hỏi:
“Gặp ai?”
Dì Mã bị bốn cặp mắt tỏa sáng nhìn ngây người:
“Cái đó thì tôi không rõ ràng."
Châu Thiện đứng lên:
“Vậy thì ông Lưu, tôi trước tiên xem nhà của các người.”
Cha con nhà họ Lưu nhìn nhau:
“Đại sư cứ tự nhiên."
Bọn họ đi dạo phòng khách ở tầng một trước, rồi lên tầng hai, Châu Thiện đặc biệt xem phòng ngủ của Lưu Quân. Phòng ngủ rất sáng sủa, không có nhiều đồ đạc, vài gia cụ gỗ đỏ, một chiếc giường công chúa, và tủ cao từ trần nhà xuống đất, bên trong chứa đầy quần áo. Ban công bên ngoài bày đầy thực vật, thoạt nhìn dạt dào sức sống khiến người rất thoải mái.
Nguyên căn biệt thự tràn ngập âm khí mỏng, nơi này cũng không ngoại lệ, ngược lại nhiều hơn âm khí ở chỗ khác, nhưng trừ điểm này ra không có gì kỳ lạ. Bài trí trong phòng giống như căn phòng của con gái bình thường, chẳng qua chú trọng phong thủy hơn, chắc lúc trang hoàng mời thầy phong thủy đến.
Rất nhanh xem xong biệt thự nhỏ hai tầng riêng biệt này, Châu Thiện lấy la bàn ra xem một lúc mới nói với hai cha con nhà họ Lưu:
“Rất bình thường, không có dấu vết nữ quỷ tồn tại. Nếu nói Lưu Quân là ma quỷ thì không gian cô ta từng ở lại chắc chắn có dày đặc quỷ khí, nhưng nơi này không có."
Con trai cả nhà họ Lưu nửa giật mình nửa mừng rỡ hỏi:
“Vậy ý của đại sư là lần này trở về đích thực là em gái của tôi?”
Nhưng tại sao một người khác với lúc trước một trời một vực đến thế? Bọn họ không hiểu được.
Châu Thiện cũng hơi không hiểu, cô nhíu mày nói:
“Tôi phải gặp cô ta đã.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận