Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 352: Chương 352

Vú nội của Lâm Tuế Hàn bị sợ, lập tức van xin về nhà, ngồi yên trong nhà, khóa kỹ cửa cái và cửa sổ, tránh đi tất cả cỏ cây, cố gắng không cho có rắn bò vào. Nào ngờ đêm đó trong nhà vú nuôi bị dột, bà vội đóng gói bao hành lý trốn đi nhưng bị cái ghế sẫy chân, đập mạnh vào bàn trang điểm.
Trên bàn trang điểm của bà đang đặt một cây trâm bạc cực kỳ nhọn, cây trâm đâm vào cổ họng của bà vừa lúc có hình rắn.
Trải qua ba việc, người nhà họ Lâm rốt cuộc ý thức được khác lạ trên người Lâm Tuế Hàn, bọn họ không sợ cô, nhưng lo lắng người ngoài xem cô là yêu nữ, thế là ân cần dạy bảo Lâm Tuế Hàn không được nói chuyện khi ở trước mặt người ngoài, thậm chí chuyên môn may mảnh vải bịt miệng cô lại.
Năm Lâm Tuế Hàn lên năm tuổi, bạn cũ của người nhà họ Lâm là nhà họ Tiêu đã di chuyển cả nhà đến Bắc Kinh. Con trai cả nhà họ Tiêu vừa lúc bảy tuổi, đang tuổi hoạt bát hiếu động, có hứng thú to lớn với em gái không thể nói chuyện.
Cậu bé suốt ngày chạy đến Lâm phủ, vốn cho rằng Lâm Tuế Hàn là người câm, nhưng mặc dù là người câm thì hai người vẫn chơi rất vui, giống như người quen cũ đã quen thuộc lâu rồi.
Năm Lâm Tuế Hàn mười bốn tuổi, vào mùa hoa nở, hai người lén ra ngoài chơi, dọc đường đi du khách nữ vô cùng xinh đẹp, nhưng không ai rung động lòng người bằng Lâm Tuế Hàn đi theo bên cạnh Tiêu Trường Các.
Cô tháo vải che trên mặt xuống, nhoẻn miệng cười, chỉ hướng nụ hoa đào nói chữ hoa, âm thanh kia như suối chảy róc rách, cực kỳ êm tia.
Thần kỳ là cây đào đó bỗng nở hoa rực rỡ sau khi cô nói chữ hoa.
Cô lại chỉ vào Tiêu Trường Các, nói chữ ngươi, chỉ vào mình, nói chữ ta. Hoa nở trên cây, hoa cũng nở trong lòng.
Năm cô lên mười lăm tuổi, hai nhà đính hôn cho Lâm Tuế Hàn và Tiêu Trường Các.
Năm cô mười sáu tuổi, Tiêu Trường Các mười tám tuổi, anh đi Thiên Hành tông ở núi Ngọc Hư bái sư học nghệ. Anh lưu luyến từ biệt vợ, bước lên con đường đi Thiên Hành tông.
Năm đó Bắc Kinh có yêu, thích moi tim người, hút tủy trong não, trong vòng ba ngày đã làm hàng trăm vụ án, mỗi người cảm thấy bất an, bao gồm quan to quý nhân.
Yêu nghiệt càng lúc càng càn rỡ, ngày càng nhiều người chết, qua một tháng đã lên đến nghìn người. Bắc Kinh ban đầu phồn hoa trở nên tiêu điều, cho dù trên đường cái lúc ban ngày thì dân chúng cũng đóng kín cửa sổ, lo lắng có yêu đến tấn công.
Tùy theo yêu nghiệt càn rỡ, dân chúng Bắc Kinh dần phát hiện chuyện lạ, trong khi mỗi nhà đều có người chết thì nhà họ Tiêu và Lâm phủ, đừng nói là chủ nhân, ngay cả người hầu cũng lành lặn khỏe mạnh, chưa từng bị yêu nghiệt tàn hại.
Tin đồn bắt đầu nổi lên trong Bắc Kinh, có tin đồn Lâm thị nhà họ Tiêu tức là Tuế Hàn vốn là yêu, lúc cô còn nhỏ nói ra ba chữ đã phạm ba vụ án mạng, đây không phải là yêu thì là cái gì?
Dân chúng Bắc Kinh tức giận giơ đuốc xông vào nhà họ Tiêu, lôi ra Lâm Tuế Hàn còn đang mơ màng, trông giữ nghiêm ngặt, bảo đảm cô không rời khỏi tầm mắt một phút nào.
Dù vậy xác chết bị moi tim hút tủy trên đường cái Bắc Kinh vẫn như cũ xuất hiện. Lâm thị không phải là yêu, cô không có thời gian gây án.
Nhận tri này khiến dân chúng cực kỳ buồn nản, dù vậy bọn họ vẫn không thả Lâm Tuế Hàn về nhà, tiếp tục giam cầm, mặc cho người của Lâm phủ, nhà họ Tiêu đến van xin thì cũng không dao động.
Dù sao pháp không trách chúng, hiện giờ đang thời loạn, quan kinh kỳ cũng không làm gì được họ, huống chi trong đó còn có quan to hiển quý tham sống sợ chết thúc đẩy.
Khi nhân khẩu Bắc Kinh sắp bị yêu nghiệt ăn gần hết thì cơ hội thay đổi đã đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận