Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 96: Chương 96

Ngẫm nghĩ thế nào, cậu lại dặn dò một câu tận tình: “Đừng đi dạo lung tung.”
Nói xong mấy lời này, cậu tự thấy OK, khẽ nhếch mép, tiếp tục đi về phía trước.
Mắt Châu Thiện đảo một vòng như rang lạc, vội vàng đi theo: “Bạn học, tớ quên mất ký túc xá ở đâu rồi!”
Phó Kỳ Thâm: ……
Nhưng Châu Thiện cứ trơ mắt nhìn cậu, cậu dường như không giỏi từ chối người khác cho lắm, mày nhíu lên thành một gợn sóng nhạt, có chút ảo não: “Tớ cũng không biết ký túc xá nữ ở đâu.”
Vừa dứt lời, một quyển sổ tay học sinh mới mới tinh được đẩy tới: “Xem cái này.”
Phó Kỳ Thâm: ……
Cậu khéo léo nhắc một câu: “Bạn học, cậu cũng có thể tự xem được.”
Châu Thiện mặt dày lên thì không ai cản nổi: “Tớ xem không hiểu.”
Cô cứ khăng khăng vậy, Phó Kỳ Thâm bất đắc dĩ nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tìm ra vị trí của ký túc xá nữ trên bản đồ.
Những vì sao tháng chín lấp lánh và mờ ảo, nguyệt quế thơm ngát, nâng những đám mây thơm nhẹ dưới những lối đi đầy sao trong khuôn viên trường.
Cả một đường, đều là Châu Thiện lải nhải không nghỉ.
“Bạn học, cậu tên là gì?”
“Phó Kỳ Thâm.”
“Cái tên này khá lắm, cha mẹ cậu hẳn là muốn cậu làm một quân tử. Cậu là người ở đâu?”
“......”
“Tại sao lại đến học ở Trung học cơ sở số Một? Cậu học lớp mấy?”
“......”
Phó Kỳ Thâm sắp sửa bị tư duy nhanh nhạy của “bà điên” này đánh bại rồi!
Không biết đã qua bao lâu, Phó Kỳ Thâm mới lên tiếng cắt ngang sự oanh tạc bừa bãi của cô: “Đến rồi.”
Tòa nhà ký túc xá nữ to lớn không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt hai người, tổng cộng có ba tòa nhà, tạo thế bao bọc, tường ngoài sơn màu xanh da trời, dường như đang tỏa sáng dưới ánh đèn đường và những ngôi sao.
Châu Thiện mỉm cười: “Cám ơn cậu dẫn tớ tới.”
Phó Kỳ Thâm chỉ nhìn cô một cách nhàn nhạt, hờ hững gật đầu, sau đó trả quyển sổ tay cho cô, quay người đi ra ngoài.
Châu Thiện khá có hứng thú nhìn theo bóng lưng cậu đi xa dần, trong tích tắc thân hình mỏng manh của thiếu niên biến mất trong tầm mắt, Châu Thiện mới thu lại ý cười bàng bạc trên khóe miệng, ngón tay nhanh chóng bấm trên các đốt ——
Nhưng mà, vẫn không có thu hoạch gì.
Chuyện liên quan đến chính mình, cô sẽ không tính ra được, người tính cho người khác không tự tính cho mình, đích thực là đạo lý này. Ngoại trừ ban đầu lấy được ngày sinh tháng đẻ của cậu, Châu Thiện sau đó lại tính toán mấy lần, kết quả y hệt với lần trước mắt này.
Cô rốt cuộc nợ cậu ấy nhân quả gì chứ!
Muốn nói mà không nói ra được thế này, bảo cô trả kiểu gì!
Châu Thiện rầu rĩ không vui trở về phòng, trong phòng đang sáng đèn, xem ra, bạn cùng phòng của cô tới rồi.
Châu Thiện đẩy cửa đi vào, vừa vào cô liền dừng lại một chốc, trong phòng vốn dĩ trống rỗng lúc này bị gói lớn gói nhỏ nhét chật ních không có chỗ đứng, cái va li của cô bị chèn một cách đáng thương vào tận dưới gầm giường.
Mà trên giường ban ngày được Phan Mỹ Phượng trải ngăn nắp bị người ta nhét một đống quần áo một cách lộn xộn, thậm chí còn một đống chăn bông chưa gỡ chất lên giường của cô.
Cô ở giường dưới, có người muốn thuận tiện đặt đồ đạc lên giường cô cũng là chuyện bình thường, Châu Thiện cũng không tức giận: “Đồ đạc của ai?”
Một cô gái miệng đầy bọt lao vọt ra từ nhà vệ sinh, nói không rõ ràng: “Của tớ của tớ, lấy đi ngay bây giờ.”
Châu Thiện không chút cảm xúc lau đi vết bọt bắn lên mặt mình, gật đầu. Cô bé kia có chút ngại ngùng mỉm cười, lại lao vào nhà vệ sinh rửa ráy cho xong.
Cảnh Kiều Kiều người cũng như tên, là công chúa nhỏ trong nhà, cũng có chút yếu ớt, may mà gia cảnh cũng coi như không tệ.
Cô ấy nhặt đống quần áo lộn xộn bỏ vào tủ đựng đồ, sau đó có chút thất thần nhìn bọc chăn bông: “Cái này làm sao bây giờ?”
Giường của cô ấy cũng được trải gọn gàng, chỗ dư ra này đoán chừng là chuẩn bị cho mùa đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận