Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 110: Chương 110

Phó Kỳ Thâm thuận tay đút vào túi quần, móc điện thoại di động ra, tìm được dãy số ở hàng đầu, ấn nút gọi.
Màn hình nhấp nháy phát ra âm thanh:
“Số máy quý khách vừa gọi nằm ngoài vùng phủ sóng, tạm thời không liên lạc được.”
Bàn tay của Phó Kỳ Thâm đặt bên tai vô lực rũ xuống.
Xoẹt!
Đèn trong thang máy cũng chớp nháy, cuối cùng đùng một tiếng tắt ngấm.
Trong thang máy bỗng chốc tối đen, chỉ còn màn hình di động của Phó Kỳ Thâm phát ra ánh sáng le lói, bóng tối dày đặc bao vây cậu.
Cặp bình mỹ nhân ẩn trong bóng tối đột nhiên giống như bôi lớp huỳnh quang xuất hiện trong tầm nhìn của Phó Kỳ Thâm, dường như môi của cung nữ trên thân bình cong lên trên, ý cười càng sâu.
Hình người trên thân bình tỏa ánh sáng xanh, khí chất tiên nữ không ăn khói lửa trần gian của tiên nữ bởi vì sắc xanh lá mà trở nên cực độ âm u.
Phó Kỳ Thâm trợn to mắt hờ hững nhìn tất cả điều này. Chờ khi bình mỹ nhân gần trong gang tấc thì cậu bỗng cảm giác lòng bàn tay phải hơi nóng lên.
Chữ ‘vạn’ mà Châu Thiện dùng ngón tay vẽ trong lòng bàn tay của Phó Kỳ Thâm dần uốn lượn tỏa ra ánh sáng vàng, liên thông nguyên con chữ.
Tiếp đó chữ vạn lấp lánh ánh sáng vàng bỗng tỏa sáng chói lòa, rực rỡ tựa như mặt trời nhỏ vàng chói, chiếu không gian trong thang máy sáng như ban ngày.
Cảm giác nóng bỏng thiêu đốt đó dường như có thể nướng hòa tan một người.
Phó Kỳ Thâm bị luồng sáng này đâm phải híp mắt lại, bên tai dường như truyền đến một tiếng hét thê lương, nhưng rất nhanh an tĩnh lại.
Không biết qua bao lâu, thang máy “ting” một tiếng, vững vàng ngừng lại ở tầng một, Phó Kỳ Thâm thế này mới lần thứ hai mở to mắt.
Không có bình mỹ nhân, thang máy không bị hỏng, đèn trên trần đang phát sáng.
Là mơ, đều là mơ.
Thật sự là mơ sao?
Phó Kỳ Thâm chậm chạp nhận ra lòng bàn tay hơi nhói, cậu mờ mịt cúi đầu, phát hiện gỗ vụn bị nắm trong lòng bàn tay đã đâm thủng phần thịt mềm làm máu ứa ra, trùng hợp uốn lượn chảy thành chữ vạn.
Phó Kỳ Thâm ngước đầu nhìn đồng hồ điện tử trong đại sảnh, đúng tám giờ, lúc cậu vào thang máy rõ ràng là bảy giờ hai mươi phút.
Phó Kỳ Thâm bồn chồn siết lòng bàn tay, bỏ việc này qua một bên, đi nhà hàng kế bên ăn cơm.
Phó Kỳ Thâm ở dưới lầu ăn như nhai cỏ, Trì Thu Đình thì tìm con trai đến sắp phát điên.
Trì Thu Đình gọi mười mấy cuộc điện thoại, đều là giọng đọc ‘số điện thoại quý khách vừa gọi nằm ngoài vùng phủ sóng, xin gọi lại sau’, bà sốt ruột muốn bốc hỏa, vừa tức vừa nôn nóng.
Trước khi sư tử cái nổi khùng lên, thư ký rụt rè nói một câu: “Hay là chúng ta mở camera xem thử?”
Mắt Trì Thu Đình sáng rực lên, lập tức đi phòng kiểm soát camera, trong hành lang, đại sảnh, thang máy của công ty đều có camera. Trì Thu Đình nhanh chóng nhìn thấy Phó Kỳ Thâm ra khỏi văn phòng của bà lúc bảy giờ mấy, còn ngoan ngoãn đóng cửa lại, tiếp đó đứng đợi thang máy.
Trì Thu Đình phản ứng cực kỳ nhanh chóng, chuyển sang hình ảnh trong thang máy.
Nhưng mà trong thang máy trống rỗng, không có người.
Trì Thu Đình không tin, quay đầu xem lại lần nữa, bảy giờ hai mươi phút con trai của bà vào thang máy, nhưng trong camera ở thang máy thì không quay được bóng người, thang máy vững vàng ngừng ở tầng mười.
Trì Thu Đình cắn chặt môi không nói lời nào, thư ký đứng sau lưng bà mặt trắng bệch:
“Chuyện chuyện này là sao?”
Trì Thu Đình không quay đầu lại:
“Tất cả ra ngoài hết cho tôi, không ai được phép nói ra chuyện hôm nay.”
Chờ trong phòng kiểm soát camera không có ai, Trì Thu Đình mới nhanh chóng chỉnh video trên máy vi tính.
Đúng tám giờ, dường như hình ảnh trong camera hơi run run, xuất hiện bông tuyết, sau khi nhiễu sóng biến mất thì con trai của bà nguyên vẹn xuất hiện trước camera.
Trì Thu Đình không biết nên miêu tả cảm xúc như thế nào, bà cắn chặt răng, phá hủy tất cả băng ghi hình từ bảy giờ đến tám giờ tối nay trong công ty.
Thư ký ra khỏi phòng kiểm soát camera miệng luôn lẩm bẩm kỳ lạ quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận