Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 182: Chương 182

Hắn rút ra một ống tre từ trong tay áo, vỗ vào đáy ống tre: “Tật, hồi.”
Ngũ quỷ bị “Đạo Đức Kinh” áp chế chớp mắt độn thổ, liều mạng giãy thoát khỏi sự trói buộc của ánh sáng công đức hóa thành điểm đen bay về trong ống tre. Thường Đức Minh nắm lấy ống tre, trên gương mặt tuấn mỹ toàn là sự điên cuồng: “Người chết ngươi dám giết, người sống ngươi có dám giết không!”
Hắn nhấc ống tre lên, bóp miệng Phó Kỳ Thâm bên cạnh, ra sức rót nước đen trong ống tre vào miệng Phó Kỳ Thâm. Sau đó bưng bát máu tươi kia lên ngửa cổ uống sạch sẽ, cuối cùng phun lên đầy mặt Phó Kỳ Thâm.
Đôi khi chỉ có một ranh giới mỏng manh giữa một thiên tài và một kẻ mất trí, rõ ràng, sự điên cuồng của Thường Đức Minh có chút ngoài sức tưởng tượng của Châu Thiện: “Hống độc, dầu xác cổ, ngũ hành quỷ, ba kiệt tác lớn trong đời ta đều trên người thằng nhóc này, Thi Vương được tạo thành như vậy, Đại La kim tiên có đến cũng không thoát nổi.”
Hống độc sẽ khiến người ta biến thành cương thi, mà Phó Kỳ Thâm lại nuốt xong ngũ hành quỷ, cậu còn có mắt âm dương, dưới sự kìm kẹp của đủ loại nhân tốc, Phó Kỳ Thâm sẽ biến thành quái vật như thế nào, đến chính Thường Đức Minh cũng không biết.
Nụ cười của Thường Đức Minh khiến Châu Thiện vô cùng khó chịu: “Ngươi vẫn luôn bảo vệ nó, giờ có nỡ giết nó không?”
Trong lúc nói chuyện, thân thể Phó Kỳ Thâm đột nhiên có chút phồng lên, cơ bắp cường tráng kéo quần áo ra, khắp người chỉ còn lại một chiếc quần lót, toàn bộ xương cốt đều kêu răng rắc, dây leo màu đen lan khắp người một cách quỷ dị, trong mắt cậu không còn lòng trắng, tất cả đều là một màu đen tuyền, sau đó ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng thô bạo, tiếng gầm vang động đó khiến ngói trên nóc nhà cũ rung chuyển và rơi xuống.
Trong tay Thường Đức Minh xuất hiện một cái chuông tay, hắn cầm chuông lắc lắc vài cái, chỉ vào Châu Thiện và nói: “Đi.”
Phó Kỳ Thâm từ hành lang nhảy xuống, lao thẳng tới Châu Thiện đang đứng trong sân.
Châu Thiện không dám khinh suất, cũng không muốn làm cậu bị thương, liền lấy ra một cây roi mềm làm từ gân rắn, nghiến răng quất về phía người cậu.
Ngọn roi quất lên cơ thể một người bình thường ít nhất sẽ chẩn đoán ra gãy xương khi quất lên người cậu, lại chỉ để lại một vết trắng nhàn nhạt.
Châu Thiện lại làm phép ngăn cản, nhưng điều quỷ dị là, pháp lực đối với cậu đã mất đi tác dụng. Cho đến lúc này, Châu Thiện mới cắn môi, lộ ra sự nóng nảy hiếm thấy.
Nhưng Phó Kỳ Thâm không nể tình, mười ngón tay như cái dùi, vung móng sắc muốn cào lên mặt cô.
Thường Đức Minh trông thấy cảnh tượng này, càng lắc chuông dữ dội, mảnh trời đất này lập tức toàn là tiếng chuông reo: “Làm tốt lắm.”
Hắn gần như sắp sửa vỗ tay hoan hô rồi.
Nhưng lòng bàn tay mọc móng vuốt sắc của Phó Kỳ Thâm đã dừng lại ở chỗ cách mặt Châu Thiện khoảng một centimet. Thấy vậy, Châu Thiện lặng lẽ thu hồi móng vuốt đang giơ ra có dáng hắc hổ đào tâm.
Thường Đức Minh sửng sốt trong một giây, tiếp tục lắc chuông: “Nhanh lên.”
Phó Kỳ Thâm không những không tiến công, ngược lại quay đầu nhìn về chiếc chuông trên tay hắn. Thường Đức Minh có ngốc cỡ nào cũng biết lại xuất hiện biến cố, dứt khoát chọn lựa, cắn rách ngón trỏ nhỏ mười mấy giọt máu tươi lên chuông, lại cầm kiếm gỗ đào giương phướn chiêu hồn lên bắt đầu làm phép: “Ngũ quỷ nghe hiệu lệnh ta!”
Phó Kỳ Thâm rốt cục đã nhúc nhích, nhưng còn chưa đợi hắn vui mừng, đã thấy Phó Kỳ Thâm đang lao tới phía hắn bên này.
Trong miệng cậu còn phát ra tiếng rống gào như dã thú, một chưởng lực lớn vung xuống, vỡ nát chiếc chuông trên tay Thường Đức Minh.
Thường Đức Minh bị dư kình của chưởng phong này chấn động vào ngực, còn chưa phản ứng được đã phun máu tươi ngất đi.
Phó Kỳ Thâm quay đầu nhìn Châu Thiện một cái, Châu Thiện không biết từ lúc nào đã ép tới gần trước người cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận