Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 250: Chương 250

Kỳ Kỳ nghe câu đó thì mắt trở nên đỏ rực, trên khuôn mặt nhợt nhạt cũng trồi lên khói đen, hung tợn nói: "Không được!"
Quảng Niệm Tề còn chống khuỷu tay trên sàn, trạng thái khá bình tĩnh, cậu ta ngả người nằm xuống, mắt nhìn trần nhà: “Vậy cậu cứ mang tớ đi, kêu cha của cậu thả mẹ tớ, sau này tớ vẫn chơi với cậu, nếu không thì tớ tuyệt đối không chơi với cậu nữa.”
Mắt của Kỳ Kỳ vẫn đỏ rực, tâm trí của cô bé còn ngừng lại ở thuở bé thơ, chẳng qua mất hết tính người, hiện giờ chỉ còn lại tính quỷ.
Tất cả chấp niệm của Kỳ Kỳ đều nằm trong câu nói trước khi chết của Quảng Nam Tinh:
“Tớ tuyệt đối không chơi với cậu nữa.”
Thoạt trông Kỳ Kỳ có chút tội nghiệp, siết chặt con quay gỗ, kiềm nén lửa giận cẩn thận dè dặt đưa qua: “Vậy được rồi, cho cậu, nhớ chơi với tớ.”
Đây là thứ Quảng Nam Tinh từng tặng cho cô bé, cũng là món đồ chơi duy nhất của hai người.
Trên con quay gỗ bám một lớp băng mỏng.
Trong mắt của Trần Tuệ có muôn vàn điều muốn nói, mặt ướt lệ, bà cố gắng đối kháng với Ngưu Lực ở trong thân thể, nhưng bất giác từng bước đi hướng ban công.
Châu Thiện bỗng xoay người qua, dường như không muốn nhìn nữa.
Phó Kỳ Thâm lặng lẽ ra tiếng:
“Cậu bỏ mặc sao?”
Châu Thiện nhẹ nhàng phun ra một hơi:
“Tôi chỉ quản lệ quỷ hại người, không nhúng tay oán quỷ trả thù."
Ngưu Lực cho rằng ba người nhà họ Quảng có dính líu đến sự cố năm xưa, âm phủ có trật tự của âm phủ, nhưng đã giết nhiều người như vậy, dù Châu Thiện không xen vào thì âm phủ tự nhiên có người đến quản.
Âm dương có trật tự, không được thác loạn. Giết chết người có thù với mình xem như trả thù, giết chết người vô tội thì là hung ác.
Ngưu Lực và người phụ nữ câm hại người vô tội, nhất định phải chịu đủ hành hạ trong âm ty địa ngục chuộc hết tội mới được đi đầu thai.
Cùng lúc đó, Trần Tuệ từng bước gian nan đi ra ban công, vươn ra một bàn tay cầm lan can, dần ngừng khóc:
“Anh Ngưu, lúc trước tôi và Đại Tráng không đi báo cảnh sát, còn nhận tiền bịt miệng của bọn họ, chúng tôi đáng tội. Nhưng Tiểu Tề lúc ấy là trẻ con, thằng bé không biết gì cả, xin anh cho nó sống sót đi.”
Giọng nói của Trần Tuệ càng lúc càng nghẹn ngào:
“Anh từng nói muốn làm cha nuôi của nó mà.”
Xưa kia hai nhà rất thân thiết, Quảng Đại Tráng nhận Ngưu Lực làm anh em kết nghĩa, Trần Tuệ và người phụ nữ câm gần như mang thai cùng lúc. Quảng Đại Tráng và Ngưu Lực lúc ấy cười tủm tỉm quyết định chờ con sinh ra sẽ làm cha nuôi cho cậu (cô) bé. Nào ngờ chuyện đời khó đoán, Quảng Niệm Tề sinh ra, bẩm sinh có bướu thịt, xấu xí vô cùng, Quảng Đại Tráng và Trần Tuệ mỗi ngày đều phiền lòng. Quảng Đại Tráng sợ bị người cười chê nên chủ động xa lánh bạn bè từng thân thiết, quan hệ giữa hai nhà dần xa cách, trở nên giống như người lạ.
Ngưu Lực luôn im lặng.
Trần Tuệ hét to một tiếng:
“Tôi đáng tội, tôi đền mạng cho các người!”
Trần Tuệ nói xong chộp lấy lan can nhảy ra ngoài.
Ngay lúc này, Châu Thiện cảm ứng được cái gì, kinh ngạc nhìn cửa phòng ngủ, động ý niệm, nhanh chóng ném roi mềm quấn lấy cổ tay của Trần Tuệ chậm rãi kéo lên, kéo bà trở về từ Quỷ Môn Quan.
Trần Tuệ giống như bị vớt lên từ trong nước, lúc được kéo lên thì tinh thần còn hoảng hốt, thở hổn hển.
Châu Thiện cắn môi, nhìn thẳng bà:
“Bọn họ đi."
Trần Tuệ mờ mịt ngước đầu nhìn Châu Thiện, môi mấp máy, vừa có vui mừng vì sống sót sau tai nạn vừa tràn đầy thắc mắc.
Trần Tuệ chợt nghĩ tới cái gì, gian nan bò dậy, lảo đảo chạy vào phòng, thều thào kêu lên:
“Tiểu Tề, Tiểu Tề, không sao rồi, con ra đi.”
Trần Tuệ mở cửa phòng, ngơ ngẩn đứng tại chỗ, từ trong cổ họng bộc phát ra tiếng gào xé rách tim gan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận