Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 99: Chương 99

Phó Kỳ Thâm bề ngoài rất lạnh lùng, thực chất lại là mẹ già thích lo lắng cho người khác, nhưng vì lý do gia đình, không muốn chủ động thân cận với người khác. Châu Thiện nhiều lần chủ động mở miệng nói chuyện với cậu, thoạt nhìn cậu vô cùng trấn tĩnh, nội tâm lại cực kỳ phấn khích.
—— Ha, ai nói mình không thể kết bạn!
Trong lòng cậu vui sướng, nhưng bên ngoài vẫn lạnh nhạt: “Lên mạng bao giờ chưa?”
Châu Thiện ngây người: “Mạng là cái gì?”
Ha.
Phó Kỳ Thâm khựng lại, sắc mặt không biến đổi, chỉ lạnh lùng quay đầu đi ngược lại.
Châu Thiện vẫn ngây ngốc đứng yên tại chỗ, Phó Kỳ Thâm bèn chậm bước chân lại, đến cuối cùng dứt khoát đứng yên không nhúc nhích.
Châu Thiện ngơ ngác một lúc mới lĩnh ngộ được tâm tư của đồ ngốc nghếch này, sải bước lên theo: “Rốt cuộc mạng là cái gì?”
Trước khi cô hạ giới, trên cơ bản đều ngủ trên núi Vô Tà, bỏ lỡ tiến trình thông tin hóa của tiên giới, mà huyện La Hoa vô cùng hẻo lánh, lại là huyện nghèo đứng tốp đầu, thứ như mạng internet này cách họ quá xa xôi.
Mẹ già Phó lạnh lùng một cách dị thường: “Đi theo tớ.”
Trước khi cậu nhập học đã có tìm hiểu qua, tất cả quán nét gần Trung học cơ sở số Một cậu đều rõ ràng, Phó Kỳ Thâm thẳng bước dẫn Châu Thiện ra khỏi trường, sau đó rẽ ngang rẽ dọc đến tận mấy cái ngõ, mới chỉ một lối vào khuất nẻo: “Đến rồi.”
Châu Thiện hết sức tò mò theo vào, trong quán cà phê nét tràn ngập khói bụi vờn quanh, hai mươi mấy máy đã đầy người, chỉ có ba máy trống.
Phó Kỳ Thâm hơi hếch cằm lên, nhấp vào quản trị viên mạng: “Trả tiền, bật máy tính lên, tìm kiếm.”
Châu Thiện vẫn đang ngơ ngác: “Tớ không biết dùng mà.”
Ha.
Mẹ già Phó bề ngoài lạnh lùng, nội tâm cũng “lạnh lùng” lại nhớ đến sự phó thác của Nhậm Tuyết Phong.
“Kỳ Thâm, cô và mẹ em cũng là bạn cũ rồi, yên tâm về con người em. Bây giờ cô chọn em làm lớp trưởng, cũng hy vọng em phối hợp với công việc của cô một chút. Mấy bạn vào sau của lớp chúng ta, em giúp đỡ dẫn dắt một chút, đặc biệt là bạn tên Châu Thiện đó, bạn ấy mới đến thành phố, cô sợ bạn không thích nghi được nên đã xếp cho bạn ngồi trước em, nếu như trong học tập bạn có khó khăn gì, em giúp cô chú ý một chút, được không?”
Đương nhiên là được rồi.
Vì để bồi dưỡng ý thức tự lập của cậu, Phó Cảnh Hành cũng không dặn người đưa cậu đến trường, một mình cậu bắt xe từ tỉnh thành đến thành phố Bình Viễn, Châu Thiện là người đầu tiên cậu quen biết trong Trung học cơ sở số Một.
Cho nên, cậu có chút tâm lý gần gũi với Châu Thiện mà không hay biết.
Khoảng thời gian tiếp theo, chính là thời gian Phó đại thần hướng dẫn thao tác như nước chảy mây trôi.
Dưới sự hướng dẫn tận tình tỉ mỉ của cậu, Châu Thiện cũng rất nhanh đã nắm rõ quy trình lên mạng.
Cô cũng không né tránh, trực tiếp gõ cái tên “Thường Đức Minh” vào cột tìm kiếm ngay trước mặt Phó Kỳ Thâm.
“Chủ tịch Hiệp hội Huyền Học phong thủy Trung Quốc”, danh hiệu thế này, hình như Thường Đức Minh còn là một nhân vật lợi hại.
Phó Kỳ Thâm đứng ngay sau lưng cô, thấy cô nhập vào cái tên này, lông mày hơi nhíu lại một chút: “Cậu tìm người này làm gì?”
Châu Thiện cũng không quay đầu lại: “Ông ấy nợ tớ tiền.”
......
Đợi đã, từ trong giọng điệu vừa nãy, cậu ấy biết Thường Đức Minh?
Châu Thiện quay ngoắt đầu lại, vừa hay gặp được ánh mắt bình thản của Phó Kỳ Thâm: “Cậu biết ông ta?”
Phó Kỳ Thâm vẫn là đứa trẻ ngoan của Đảng, có một nói một có hai nói hai, cậu lắc đầu: “Không biết, nhưng gia đình tớ cũng đang tìm ông ta.”
Vẫn là do ông nội vô ý nói ra, hình như Thường Đức Minh có liên quan đến một sự việc lúc nhỏ của cậu, chỉ có điều lúc nhỏ cậu ốm nặng một trận, ký ức trước kia đã mơ hồ không rõ ràng. Vì trận ốm đó, tấm thẻ gỗ cậu đeo chưa từng rời khỏi người một lúc nào.
Châu Thiện đột nhiên đứng lên, ngữ khí vô cùng kích động nói: “Người nhà của cậu cũng đang tìm ông ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận