Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 286: Chương 286

Khắp nơi đều là âm khí mỏng manh, trên tường, bên ao nước, trên thực vật, tất cả đều quanh quẩn mùi âm khí, mùi đất rất nặng.
Châu Thiện bấu chặt mệnh môn của Lưu Quân, bắt buộc cô ta nhìn thẳng vào mình:
“Cô không phải Lưu Quân, rốt cuộc cô là ai?”
Cha Lưu đang ở dưới lầu tìm người, nghe tiếng động từ ban công thì kinh ngạc xông lên:
“Đại sư, các người đang làm gì?"
Châu Thiện kẹp một lá bùa vàng, đầu ngón tay cháy lên lửa màu xanh lá u ám:
“Bắt quỷ!”
Châu Thiện bấu chặt mặt của Lưu Quân, vỗ mạnh lá bùa vào mặt cô ta. Lưu Quân giật mình, hoảng loạn hét to.
Tiếp đó phát sinh chuyện kỳ lạ, khuôn mặt của Lưu Quân dần thay đổi, giống như chất keo hòa tan rồi hỗn hợp lại, mặt của cô ta hòa tan như ngọn nến rồi đông lại, nhưng khi đông lại thì biến thành khuôn mặt khác.
Lưu Quân ban đầu tự nhiên phóng khoáng giống như mỹ nhân dưới trăng, hiện tại xuất hiện ở trước mắt bọn họ là ánh sáng đom đóm. Ngũ quan nhạt nhẽo, mặt mày thanh tú, hoàn toàn khác với bộ dạng rực rỡ lúc trước.
Đương nhiên, hiện tại mới là bộ mặt thật của ‘Lưu Quân’.
Từ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người khiến ‘Lưu Quân’ ý thức được cái gì, kinh khủng bụm mặt, cô ta xoay mạnh cổ tay bị Châu Thiện bắt lấy, rắc một tiếng, từ cổ tay phát ra một tiếng vang trong trẻo, cánh tay bị vặn gãy xương nhưng cô ta cũng nhờ đó thoát khỏi Châu Thiện giam cầm. Lưu Quân giống như không có cảm giác đau, đầy thù hận lườm Châu Thiện rồi lùi nhanh ra sau, nhảy từ tầng hai xuống, rơi vào bồn hoa dưới lầu, ôm cánh tay biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Mấy người nhà họ Lưu từ phía sau chạy tới.
Cha Lưu sốt ruột hỏi:
“Người kia không phải Tiểu Quân, cô ta rốt cuộc là ai?"
Châu Thiện cũng bị ‘Lưu Quân’ đột nhiên đổi khuôn mặt làm giật mình, cứ tưởng Lưu Quân là nữ quỷ che giấu kỹ, nhưng cảnh tượng vừa rồi rõ ràng không phải.
Sau khi ‘Lưu Quân’ tránh thoát Châu Thiện mới chợt nhớ ra vùng Tây Nam có loại thuật cấm, lấy thi du, tro cốt của người chết trộn vào hoa hòe, giọt sương mùa xuân, rút phần non từ cây liễu tháng ba, nhụy hoa trong hoa cây chuối, cộng thêm máu của người thi chú, trộn với tỷ lệ khác nhau có thể chế thành một vị thuốc, linh tê.
Linh tê là thuốc, cũng là chú, truyền thuyết dùng linh tê thoa mặt, có thể biến khuôn mặt người sống thành vẻ ngoài của người chết, khiến người sống nhìn thấy khuôn mặt người chết.
Làm ra chú linh tê là vì thời xưa ở vùng Tây Nam có một người chồng rất yêu người vợ đã mất, cả ngày buồn thương, nên chế ra linh tê bôi lên mặt nha đầu, chỉ vì ngắm khuôn mặt vợ yêu, để an ủi tương tư.
Nhưng dù vẻ ngoài giống thì tính cách, khí chất không thể sửa, người chồng nhanh chóng nhận rõ nha đầu không thể sắm vai vợ mình, tự tử trước mộ của vợ, đi theo vợ.
Loại cấm chú này thiêu đốt dương thọ của người thi chú, thêm vào linh tê chỉ có thể sửa túi da chứ không thể khiến người chết sống lại, mất nhiều hơn được. Về sau dần dà không ai dùng, nên nó biến mất.
Châu Thiện không ngờ ở Tây Bắc được nhìn thấy linh tê đặc sản của Tây Nam.
Châu Thiện nói cho cha con nhà họ Lưu nghe nguồn gốc và tác dụng của linh tê.
Cha con nhà họ Lưu lộ vẻ mặt quái dị hỏi:
“Cho nên người vừa rồi thật sự không phải Tiểu Quân?”
Châu Thiện lắc đầu: “Không phải."
Vẻ mặt của cha Lưu nghiêm túc nói:
“May mắn ban công cũng có camera, nếu không thì tôi không biết nói sao với cha vợ.”
Cha của Khâu Lỵ Hương yêu thương cháu ngoại gái duy nhất, lúc trước Lưu Quân qua đời, ông cụ không tha thiết cơm nước, sức khỏe dần suy sụp.
Hôm nay Khâu Lỵ Hương vừa dẫn Lưu Quân đi gặp ông cụ, bây giờ biết không phải là Lưu Quân thật, sao ông cụ chịu nổi chứ?
Có được rồi mất đi khiến người khó chịu hơn là chưa từng có hy vọng.
Rầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận