Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 180: Chương 180

Lục nghi độn giáp tức là “mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quý”, “độn giáp” chính là cửu độn, cửu độn bao gồm: Thiên độn, địa độn. Nhân độn, phong độn, vân độn, long độn, hổ độn, thần độn, quỷ độn.
Cô vừa bước nhầm chân đã tiến vào đỗ môn, đúng là làm chuyện gì cũng không lành. Quỷ là âm, hiện giờ cô đang ở trong âm bàn, cũng chính là quỷ độn, quỷ độn đại diện cho xảo trá và sát cơ, người nên tĩnh tọa dưỡng sinh, hợp tĩnh không hợp động, chỉ cần nhúc nhích là chết. Pháp trận thay đổi trong nháy mắt, cô bắt buộc phải tìm kiếm một tia cơ hội mới có thể thoát khỏi trận.
Nhưng Châu Thiện tuyệt đối là người ghét phiền phức nhất trên đời này, chuyện có thể trực tiếp ra tay giải quyết, cô sẽ không muốn đầu óc phải làm việc.
Tại sao phải vất vả tính toán cơ hội thoát khỏi trận chứ? Hủy luôn kỳ môn độn giáp này chẳng phải xong rồi sao?
Lúc Châu Thiện mở choàng mắt ra lần nữa, trong tròng mắt đen nhánh đều là sự bình tĩnh.
Thường Đức Minh nhìn ra dự tính của cô, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Ta khuyên ngươi bớt mấy chủ ý vớ vẩn lại, trận pháp này do tám người đồng môn chúng ta hợp lực tạo thành, ngươi muốn phá e rằng ——”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên hắn hệt như bị người ta bóp chặt cổ họng, nửa câu còn lại cũng không nói ra được.
Châu Thiện sắc mặt không biểu cảm, dùng pháp lực dẫn ra dao găm màu đen, mang theo âm thanh xé gió nhanh chóng bay xuống dưới mái hiên.
Thường Đức Minh vội vã giơ tay ngăn cản, lại phát hiện pháp lực mà mình thúc động khi đối mặt với đạo pháp trên con dao găm như trâu đất xuống biển, không thấy chút tăm tích.
Sau đó hắn liền giương mắt nhìn, con dao găm toàn thân đen sì, trực tiếp chui thẳng vào......giữa trán bé gái hắn đang dắt trong tay kia.
Bé gái thậm chí không kịp lên tiếng, lập tức khí tuyệt chết ngay tại chỗ.
Con dao găm đó sau khi giết người lại tự mình bay về trên tay Châu Thiện, chỉ để lại một lỗ máu màu đen trên trán bé gái, trực tiếp từ xương trán khoét ra, kỳ lạ là không có chút máu tươi nào chảy ra.
Thường Đức Minh không thể tin nổi nhìn cô: “Ngươi, ngươi lại dám giết người?”
Hắn đương nhiên không phải ngạc nhiên vì chuyện giết người, mà bị dọa vì chuyện Châu Thiện giết người. Hắn cũng không phải không biết chút gì về Châu Thiện, tự nhiên rõ ràng nhược điểm lớn nhất của cô gái này chính là quá mức nhân từ, trên đường gặp chuyện bất bình đều phải lên trước can thiệp, cho nên hắn mới không kiêng nể gì mà bày trận trên người một đứa trẻ, ăn chắc rằng Châu Thiện cho dù nhìn ra mắt trận ở đâu cũng đều không ra tay nổi. Dù cho ngũ quỷ không thể giết được cô, cô cũng sẽ bị kỳ môn độn giáp vây khốn cả một đời.
Hắn có thế nào cũng không ngờ tới, Châu Thiện lại dứt khoát nhanh gọn giết chết đứa bé này như vậy.
Bé gái vừa chết, trận pháp lập tức sụp đổ, Châu Thiện bị vây bên trong bay một phát lên trời, giơ tay tùy ý phất một cái, hình thành một chưởng ấn cực lớn hung hăng vỗ lên lên người ngũ quỷ.
Ngũ quỷ mà Thường Đức Minh đặt nhiều hy vọng lại biến thành làn khói đen cuồn cuộn, lan tràn về phía Châu Thiện. Khi Châu Thiện thu thế chỉ có một phần nhỏ ngón út lộ ra ngoài, dính phải loại khói đen này, da trên phần nhỏ này chớp mắt không còn, lộ ra máu thịt đỏ tươi bên dưới.
Châu Thiện từ chưởng đổi thành ngón trỏ, móc vào trong nốt chu sa một chút, một quyển sách lớn màu vàng kim đột ngột xuất hiện trong sân nhỏ, ánh sáng công đức dày đặc bên trên hầu như chiếu sáng đến mức người ta không mở nổi mắt.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, Thường Đức Minh cũng ngây ngốc.
Hắn tự cao âm khí trên người ngũ hành quỷ không ai có thể địch, chút ánh sáng công đức vốn trên người Châu Thiện kia cũng không có tác dụng gì, nhưng có thế nào hắn cũng không ngờ tới, mười mấy năm nay, phần lớn ánh sáng công đức mà Châu Thiện hành thiện tích đức tích lũy được, lại toàn bộ cất giữ trong “Đạo Đức Kinh” ở giữa trán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận