Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 161: Chương 161

Đều là mấy thứ như nấm rừng, thảo dược, Châu Thiện rất vui, phát hiện được đồ tốt liền dừng lại dùng dao nhỏ cẩn thận đào xuống rồi bỏ vào bao tải đeo trên lưng, trong lúc không để ý cũng đào được gần nửa bao, có thể để cha mẹ bồi bổ cơ thể. Trong quá trình đào nấm rừng thảo dược, Châu Thiện còn phát hiện mấy con gà và nai rừng, cô vốn muốn dùng đá ném bắt con gà rừng về thịt, nhưng suy nghĩ một lát, trong bao tải của cô hiện giờ đều để những thứ cực kỳ dễ hỏng, sợ rằng không để được mấy thứ đồ sống, chỉ có thể dập tắt ý nghĩ này.
Mà lại nói, cô cái gì cũng ổn, chỉ có mỗi tay nghề nấu ăn là không ổn chút nào, trăm ngàn năm nay, mình cô trên cơ bản chẳng nấu nướng bao giờ, thỉnh thoảng muốn nấu nướng một lần, núi Vô Tà của cô sẽ bị liên lụy cháy sạch không còn chút gì, cho nên nơi ở của cô vẫn luôn không mọc nổi cành cây ngọn cỏ.
Cho nên mấy loại chuyện nấu nướng này, vẫn phải phiền đến Phan Mỹ Phượng.
Nghĩ tới đây, Châu Thiện lại xoa bụng, lặng lẽ bắt đầu hoài niệm món kiến leo cây (miến xào thịt băm) mà Phan Mỹ Phượng làm.
Rất nhanh, Châu Thiện lại phát hiện một bụi nấm mối cực kỳ tươi ngon, bèn cúi người xuống vui vẻ đào mấy thứ đó ra. Nấm mối là hàng thổ sản cực kỳ tươi ngon, hầm xào chiên nấu đều được, nấu với thịt rừng tươi thành món canh hầm thơm ngon, mùi vị đó, có cho làm thần tiên cũng không đổi.
Sau khi đào ra, Châu Thiện chùi sạch nước miếng sắp sửa rơi xuống vạt áo, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, liếc mắt đã thấy ngôi miếu nát ở chỗ không xa.
Một ngôi miếu rất nhỏ rất nhỏ, chỉ cao bằng một người, cũng không lớn, khoảng cách mà năm sáu người lớn giơ tay ra là có thể vòng quanh. Phàn Tiên Cô này cũng không thiếu tiền, tại sao cứ phải ở một nơi như thế này?
Đương nhiên trong này có một chút linh khí mỏng có thể tu luyện, nhưng nếu đã muốn thanh tu sẽ không bước chân vào thế tục, đã bước chân vào thế tục thì sao có thể chịu đựng nổi sự buồn tẻ của thanh tu.
Cái này chính là tự mình mâu thuẫn rồi, trừ phi bà ta có nguyên nhân gì đó không thể không ở chỗ này.
Cô tung người bay lên, bước chân đạp nhẹ lên thân cây thô cứng, trong một hơi thở đã lướt đến trước ngôi miếu.
Một ngôi miếu rất bình thường, bên trong có nửa pho tượng thần bằng đất, cũng không biết là cung phụng vị thần tiên nào, bên trên đã giăng đầy mạng nhện, cũng không có ai tới dọn dẹp, bên dưới tượng thần có mấy cái bồ đoàn cũ nát, cạnh bồ đoàn có một cái chiếu mục nát, chiếu được cuộn lại bừa bãi, bên trong có một chiếc chăn bông, xung quanh còn có một số nồi niêu muôi đĩa, đều để ngổn ngang ở đó.
Nhìn thấy bên trong đích thực là cảnh tượng như vậy, trong lòng Châu Thiện càng lúc càng kỳ lạ, người được gọi là Phàn Tiên Cô này mời một quỷ anh đã lừa mất mười ngàn đồng của Nhiêu Xuân Cầm, bà ta lại không thiếu tiền, tội gì phải sống cuộc sống khổ cực thế này, tùy tiện đi xem phong thủy cho người ta đã đủ sống no đủ mấy ngày rồi.
Cô ném bừa bao tải ra đất, đi vòng quanh ngôi miếu làm bằng đất và gỗ này, nhưng không phát hiện được hiện tượng kỳ lạ nào.
Cô lại đi thêm mấy bước, nhìn vào pho tượng kia lần nữa, tượng thần chỉ còn lại nửa dưới, đầu bị thiếu, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra đây là dáng vẻ của nhà Phật. Đầu cũng không còn, không hưởng thụ được hương hỏa, ngược lại không biết sẽ để cho sơn tinh dã quái nào chiếm hời, Châu Thiện cũng không hề nể tình vị đồng liêu không biết tên này, nhấc một chân lên đá qua, pho tượng thần đứng sừng sững mấy chục năm trong mưa gió cứ vậy mà đổ sập xuống cái rầm, bụi đất bay tung tóe.
Tượng thần bằng đất vỡ ra đất, Châu Thiện lùi nhanh về phía sau mấy bước, đợi bụi mù kia tan đi hết mới nhìn qua lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận