Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 88: Chương 88

Mãi đến khi mũi tên bắn ra từ trong ống tên, Châu Thiện mới nhìn rõ người bắn tên vào nhà họ Châu là ai.
Đối phương trên dưới bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, trên lông mày có một nốt ruồi đen to bằng móng tay, mặc quần áo màu xám, không khác gì những người đàn ông qua lại trên đường.
Châu Thiện dùng ngón tay ngoáy một lúc, những cảnh tượng đó liền tan mất.
Nhìn từ thủ đoạn đối phó với âm binh của người làm phép để thấy, hắn ta hẳn rất cẩn thận, bốn năm âm binh ra mặt đều không thăm dò được chút thông tin nào của hắn, ngược lại âm binh bị thiệt nặng.
Vậy kẻ tùy tiện dám bắn tiên vào nhà cô bé này, có lẽ là nanh vuốt của người làm phép?
Nhưng hiện giờ manh mối duy nhất của cô bé chính là nanh vuốt này.
Khó chịu!
Biết được mặt mũi kẻ bắn tên, không khó tìm được người, Châu Thiện lại mời một nhóm âm binh đi thăm dò, lần này rất nhanh đã có tin tức.
Cô bé đi qua ba đầu phố, đến được một con phố bán hàng tạp hóa, vừa nhìn đã thấy một sạp xem tướng ở cuối phố.
Cô bé chậm rãi qua đó, một người mặc trường bào tiên phong đạo cốt đang ngồi trên sạp xem tướng, mắt đeo một cặp kính râm, nốt ruồi trên lông mày, đang sờ xương cho một người phụ nữ phía trước.
“Phu nhân, xương Thiên Thành của bà nhô cao, vượng song thân gặp dữ hóa lành, hơn nữa xương Ấn Thụ thành ba góc, chứng tỏ phu nhân thông tuệ lanh lợi, chỉ có điều xương gò má quá cao, sợ rằng không có lợi cho con cái.”
Người phụ nữ trung niên đó vội vã gật đầu: “Đúng đúng đúng, đại sư ngài nói đúng hết, con trai tôi gần đây cực kỳ dễ sinh bệnh, đại sư ngài xem nên làm sao để hóa giải?”
Thầy xem tướng kia cười một cách sâu thâm khó dò, lấy ra một bức tượng Phật vàng rực dưới sạp: “Không đáng lo, phu nhân mệnh cách chủ quý, bệnh này chẳng qua là một lần kiếp nạn của con trai bà, chỉ cần thờ phụng bức Dược Vương thần tượng này, mỗi ngày nhang khói không dứt, đảm bảo không đến nửa tháng bệnh tật của cậu ta sẽ biến mất hết.”
Người phụ nữ đó mừng rỡ: “Thật sự có tác dụng vậy sao?”
“Đương nhiên, bức tượng thần Dược Vương làm từ vàng ròng của ta chỉ tặng cho người hữu duyên, phu nhân bà đây ta chỉ lấy giá hữu nghị, sáu ngàn sáu, cũng mong hai ta đều thuận lợi, thế nào?”
Sáu ngàn sáu trong thời điểm này không tính là con số nhỏ, nhưng nhìn cách ăn vận của người phụ nữ, đích thực là người có tiền, bà ta suy nghĩ một hồi, cắn răng nói: “Sáu ngàn sáu thì sáu ngàn sáu, chỉ cần có thể chữa cho con trai tôi.”
Châu Thiện cười phốc một tiếng, trực tiếp một cước đạp lên sạp xem tướng: “Cái tượng đồng mạ vàng này của ông mà cũng đáng giá sáu ngàn sáu?”
Thầy xem tướng rốt cục đã chú ý tới cô bé, Châu Thiện có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của hắn ta dưới cặp kính râm.
Cô bé không những không sợ, ngược lại còn vô lại nhét viên kẹo cao su vị dưa hấu vào trong miệng, thổi bong bóng trước cặp kính râm của hắn ta.
Người bùng nổ trước nhất lại là người phụ nữ kia: “Nhóc con như cháu nói năng bậy bạ gì trước mặt đại tiên đấy? Đừng nói là mạ vàng, cho dù chỉ là đồng thau, có thể cứu con trai tôi chính là báu vật!”
Châu Thiện lườm trắng mắt: “Dì à, chúng ta phải tin tưởng khoa học, có bệnh phải đến bệnh viện chữa, xem tướng có ích gì?”
Thầy xem tướng: A, tao đến phục mày rồi đấy.
Châu Thiện nghiêm túc vỗ vai người phụ nữ kia: “Nên sớm đưa đi bệnh viện đi, nếu không sẽ muộn đấy. Giữa hai lông mày của bà xuất hiện đường thẳng, đường này gọi là Trảm Tử Kiếm, thanh kiếm này hiện đang ứng ngay lên người con trai bà. Còn không đưa đến bệnh viện chữa trị, sợ rằng sẽ thành tướng mất con.”
Người phụ nữ đó đang muốn mở miệng nói gì đó, Châu Thiện lần nữa vỗ vai bà ta: “Tin tưởng khoa học.”
Người phụ nữ: "......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận