Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 248: Chương 248

Sau đó căn cứ bí mật bị lũ trẻ khác phát hiện ra.
Bọn họ đẩy Quảng Niệm Tề ra làm người tuyết xấu xí, không chút thương tình cười nhạo người tuyết đó xấu y như cậu ta.
Đám trẻ nói muốn làm người tuyết giống Kỳ Kỳ, xinh như búp bê.
Chúng hứa rằng về sau sẽ dẫn Kỳ Kỳ cùng chơi, chỉ cần cô bé cho chúng làm người tuyết.
Kỳ Kỳ gật đầu đồng ý, cô bé khao khát thế giới rộng lớn bên ngoài, khao khát cùng chơi với đám trẻ, chứ không phải suốt mùa đông rúc trong bồn hoa nhỏ hẹp này, cô độc chơi tuyết.
Quảng Niệm Tề nghe Kỳ Kỳ nói muốn chơi với đám trẻ kia thì tức giận vốc cục tuyết ném vào mặt Kỳ Kỳ.
Giây sau, Quảng Niệm Tề bị đẩy ngã xuống đất.
Sau đó đám nhóc vui vẻ vo tròn tuyết ‘trang trí’ cho Kỳ Kỳ.
Nụ cười trên mặt Kỳ Kỳ càng lúc càng khủng hoảng, nhỏ giọng thút thít nói:
“Tớ lạnh.”
Nhưng đám nhỏ đang chơi vui không nghe lọt tai câu này, thậm chí không kiên nhẫn nói:
“Cậu mà còn nói chuyện, nhúc nhích nữa thì bọn này sẽ không cho cậu chơi chung, cho cậu luôn chơi với thằng xấu xí kia!”
Vì thế Kỳ Kỳ cố nén nước mắt sắp tràn mi, trừ thân thể ngẫu nhiên run nhẹ ra thì không nhúc nhích.
Quảng Niệm Tề vẫn luôn hung hăng nhìn bên này, cậu ta bị đám nhóc bài trừ ở bên ngoài, cùng lúc đó lần đầu tiên cảm thụ được mùi vị phản bội.
Rất nhanh tạo xong ‘người tuyết’, đám trẻ hò reo chạy đi, chỉ có Quảng Niệm Tề siết chặt nắm tay nghiến răng nghiến lợi nhìn ‘người tuyết’.
Quảng Niệm Tề căm hận nói:
“Tớ không thèm chơi với cậu nữa!”
Tiếng khóc tuyệt vọng của Trần Tuệ quanh quẩn trong phòng:
“Các người lấy mạng của tôi đi, Tiểu Tề lúc ấy mới có bốn tuổi, không hiểu gì cả."
Một căn phòng két một tiếng mở ra, thân hình mảnh khảnh của Quảng Niệm Tề xuất hiện trong tầm nhìn của ba người.
Quảng Niệm Tề rơi lệ đầy mặt, nức nở nói: "Mẹ."
Quảng Niệm Tề đang tuổi xuân, làn da trắng nõn, sáng sủa đẹp trai, trên mặt không có dấu vết từng có bướu thịt.
Môi Trần Tuệ run run:
“Tiểu Tề, con tỉnh lúc nào? Nghe bao lâu?"
Hết thảy lời nói in trên mặt của Quảng Niệm Tề.
Trần Tuệ rơi lệ càng lúc càng nhiều, cả đời bà lo lắng nhớ thương chỉ có đứa con trai này.
Quảng Niệm Tề vừa sinh ra, bướu thịt trên mặt đã dọa sợ y tá đỡ đẻ, cha mẹ chồng muốn tặng cháu trai quái dị cho người khác, Trần Tuệ dốc hết sức bảo vệ, giữ con trai lại.
Nửa đời sau Trần Tuệ đều lo lắng mệt nhọc vì cậu ta.
Trần Tuệ muội lương tâm, giấu đi thảm kịch phát sinh vào đêm tuyết đó, nhận tiền của người khác sống trong nhà ngang không đi báo cảnh sát, chỉ muốn cho con trai từ thời thiếu niên, thanh niên, trung niên đều sẽ không giống thuở thơ ấu.
Nguyện vọng của Trần Tuệ là như thế, nguyện vọng của Quảng Đại Tráng cũng giống như vậy.
Ngày cái chết sắp đến, trong lòng Quảng Đại Tráng thật ra đã mơ hồ có dự cảm, ông mặc vào đồng phục thẳng thớm, cạo râu, uống hai bát cháo bí đỏ do vợ nấu, sải bước đi hướng công trường.
Trước khi đi, Quảng Đại Tráng chưa từng quay đầu nhưng không hiểu sao hôm đó ngoái lại nói:
“Vợ, vất vả cho hai mẹ con.”
Trần Tuệ lúc ấy đang xếp đồ, nghe vậy nghi hoặc khó hiểu nhìn chồng. Quảng Đại Tráng không nói chuyện, mỉm cười đi làm.
Khoảng hơn mười một giờ sáng, Trần Tuệ ở nhà nhận tin dữ, Quảng Đại Tráng đang làm việc trong công trường bị hai cây thép gọt nhọn từ trên lầu rơi xuống, đâm thẳng vào đầu.
Tin đồn có quỷ đã sớm nổi lên, các vụ án mạng xuất hiện trong nhà ngang mặt ngoài đều là ngoài ý muốn, nhưng sự thực thì những người từng làm ‘quỷ’ đều biết.
Hiện giờ, rốt cuộc đến lượt nhà họ Quảng.
Trần Tuệ hít cánh mũi, trên người tràn đầy tình thương của mẹ và giãy giụa:
“Tiểu Tề, vào phòng đi, ngoan.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận