Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 166: Chương 166

Cô nhặt xác rắn lên, dùng dao găm quẹt xuống bụng nó, trực tiếp lột lớp da đỏ rực trên người nó, lộ ra phần thịt rắn mềm mại hồng hào bên dưới, mà sau đó, cô mới tập trung vào việc khều thịt rắn ra bằng dao găm, rất nhanh đã lột ra một sợi gân cốt dài một mét.
Châu Thiện hứng thú vung sợi gân cốt này ra ngoài, trong nhất thời, tiếng xé gió truyền tới.
Quái xà tu luyện đã được ngàn năm, nếu như qua được trận thiên kiếp này, nó sẽ có thể hóa thành giao long, sợi gân rắn này cũng sẽ không còn là gân rắn nữa, mà là gân rồng, nhưng mà giờ cũng không cách gân rồng bao xa nữa.
Thứ đồ chơi này dùng để chế thành roi thì không còn gì tốt hơn, bình thường không dùng tới còn có thể quấn lên hông, dao găm tuy tốt, nhưng là vật cận thân, có sợi roi làm từ gân rắn ngàn năm làm pháp khí, cô cũng không chê. Lùi một bước để nói, cô không muốn dùng thứ này, cũng có thể bán được không ít giá trên chợ đen.
Sau khi làm xong roi, cô mới phủi phủi cát bụi trên người, nhảy lên: “Được rồi, ngươi mở đường.”
Huyết kỳ lân chỉ đợi câu này của cô, lập tức phấn khích ngửa cổ lên hú một tiếng, đâm thẳng về phía cái lỗ đen đó.
Đâm một phát, cái lỗ đen không hề nhúc nhích, lại đâm bốn năm phát, miệng lỗ mới bắt đầu nứt ra mấy khe hẹp, huyết kỳ lân dồn hết sức lại đâm lần nữa, miệng lỗ sụp xuống, lộ ra một cái động lớn đen ngòm bên dưới.
Châu Thiện cũng không trì hoãn, đeo hết đồ đạc trên lưng rồi mới hít sâu một hơi, theo sau huyết kỳ lân nhảy xuống.
Ngoằn nghèo khúc khuỷu đi hết một đoạn đường đen sì, miệng động nhỏ hẹp tới mức chỉ đủ cho một người qua lại, huyết kỳ lân không thể không thu nhỏ thân hình mới có thể ở phía trước mở đường, mà thân hình Châu Thiện vốn đã nhỏ bé, cô thậm chí còn vác theo nửa túi bao tải đồ, vẫn không cảm thấy chen chúc.
Không biết đã qua bao lâu, trước mắt đột nhiên rộng rãi, bốn bề đều là nham thạch, vây quanh một khoảnh trời đất một trượng vuông (khoảng mười một mét vuông), tiếng nước tí tách, nham thạch từ phía trên tí tách rơi xuống, hình thành một vũng nước nho nhỏ phía dưới. Trên đỉnh có chỗ nham thạch đã rạn nứt, lờ mờ lộ ra một tia ánh sáng mặt trời, chiếu sáng chỗ trời đất vốn dĩ tăm tối này.
Châu Thiện chớp chớp mắt: “Chúng ta hình như đã đến âm huyệt rồi.”
Trước mắt rõ ràng là một ngôi mộ đã lộ đế, góc trái ngôi mộ còn bày một cỗ quan tài, không đúng, nên nói là một cái quách. Xung quanh hố chôn cất đã đào bốn lối đi, cách ly quan tài với mọi thứ xung quanh.
Mà trên cái quách làm bằng gỗ kia, nghiễm nhiên có từng tảng lớn mộc linh chi màu tím đen.
Chẳng trách dưới lòng đất này có linh chi, chẳng trách con xà yêu đã có thần trí này phải đưa Phàn Tiên Cô đến chỗ này, thì ra, chính là vì canh giữ khoảng trời đất này.
Huyết kỳ lân vốn xuất thân từ nơi dưỡng xác, đối với lăng mộ tự nhiên không có bao nhiêu lòng kính sợ, lập tức phấn khích giương móng lao lên cỗ quan tài kia, gào một tiếng gặm một phát lên mảnh mộc linh chi mọc trên quan tài.
Châu Thiện còn chưa kịp ngăn cản, nó đã thỏa mãn mà cắn mảnh tiếp theo, Châu Thiện không kìm được phải ôm đầu.
Có điều dưới sự va chạm đến như vậy của huyết kỳ lân, chủ nhân quan tài này cũng không xuất hiện bất cứ dị tượng gì, hoặc là chủ nhân của âm huyệt này sớm đã đầu thai chuyển thế, hoặc là đã bị xà yêu nuốt chửng luyện hóa rồi, cũng không có nguy hiểm gì.
Nhưng Châu Thiện không ra tay thu thập linh chi, mà niệm một lượt chú vãng sinh trước, sau đó lại thắp hương độ hồn bên ngoài quan tài, đợi sau khi hương tan đi, mới cung kính lấy ra một cây ngọc hoàng (miếng ngọc hình bán nguyệt), chậm rãi xúc ra miếng linh chi lớn nhất trên quan tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận