Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 212: Chương 212

Sau khi tiễn đầu trâu mặt ngựa đi, Châu Thiện cùng Phó Kỳ Thâm hợp lực đỡ cơ thể Trữ Chấn dậy, nhẹ nhàng đặt lên sô pha trong phòng khách, lại truyền một đạo pháp lực cho ông ta bồi dưỡng thân thể.
Thuật gán hồn không hoàn toàn xóa đi hồn phách nguyên chủ, chỉ có điều bị hồn phách xâm nhập áp chế quá ghê gớm, rơi vào giấc ngủ sâu, nếu như năm đó có cao nhân, Trữ Song Phàn cũng không đến nỗi bị chính cha ruột mình chiếm dụng cơ thể đến khi chết già.
Châu Thiện lại đi một chuyến xuống tầng hầm, ôm cái hũ ra, mà sau đó mới nhìn xuống cánh cửa ẩn dưới tầng hầm với vẻ mặt khó phân biệt.
Cô dán lòng bàn tay lên cánh cửa, pháp lực bàng bạc điên cuồng trào ra, tiêu diệt hết tất cả trong tầng hầm.
Nếu đã ở dưới lòng đất, vậy thì để nó hoàn toàn không thấy được ánh mặt trời đi.
Sau khi làm xong chuyện này, Trữ Chấn cũng vẫn chưa tỉnh, nhưng gương mặt nhợt nhạt đã dần hồi phục chút sức sống.
Châu Thiện khẽ vẫy tay, Phó Kỳ Thâm hiểu ý, nhẹ nhàng theo cô đi ra ngoài, còn không quên tinh tế đóng cửa cẩn thận.
Châu Thiện ôm lấy cái hũ sải bước đi trên đường, đột nhiên bất đắc dĩ mỉm cười: “Có đôi khi lòng người còn đáng sợ hơn ma quỷ nhiều.”
Phó Kỳ Thâm không ừ hữ gì, chỉ nhìn cô một cách ôn hòa.
Châu Thiện vỗ vào cái hũ đó: “Tuy ngươi nối giáo cho giặc, nhưng vì ngươi bị người ta quản thúc, ta cũng miễn cưỡng siêu độ cho ngươi một hồi.”
Cô cau mày, thấy rõ có chút không vui: “Chuyến này một xu cũng không kiếm được, lỗ rồi.”
Phó Kỳ Thâm nghe thấy thế cũng cau mày, lại nghĩ một lúc, rút từ trong cặp sách ra một thứ gì đó đưa cho Châu Thiện: “Cho này.”
Là một tấm thẻ, ngân, hàng.
“Tiền tiêu vặt và tiền mừng tuổi từ bé tới lớn của tớ, đều ở trong này.” Trì Thu Đình từ nhỏ đã bồi dưỡng cho cậu khái niệm quản lý tài chính, cậu là con trai duy nhất của nhà họ Phó, những thân thích kia của nhà họ Phó lại ai nấy đều hào phóng, bất giác cũng để dành được một món tiền lớn, được Trì Thu Đình gom hết lại một chỗ, sau đó giao cho cậu quản lý.
Châu Thiện: “Này, cậu có ý gì đây, tớ lấy tiền tiêu vặt của cậu làm gì?”
Phó Kỳ Thâm chậm rãi bổ sung một câu: “Cũng chỉ có tầm năm trăm ngàn, đừng chê.”
Châu Thiện:
Cô đúng thật có hơi chê!
Châu Thiện bĩu môi đẩy tấm thẻ ngân hàng đó ra: “Cậu làm gì đó? Bao nuôi à?”
Phó Kỳ Thâm: “Cái này là cậu tự nói đấy.”
......Ờ, đủ lông đủ cánh rồi nhỉ!
Thời gian vùn vụt trôi, không để ý lại một năm nữa, Châu Thiện cuối cùng cũng thoát khỏi danh xưng học sinh cấp hai, thành công bước vào cánh cửa trường cấp ba.
Trung học cơ sở số Một là hệ thống trường liên cấp giữa cấp hai và cấp ba, cuối cùng Châu Thiện không lựa chọn ở lại Trung học cơ sở số Một mà chọn đi về phía bắc đến một trường cấp ba trọng điểm của thủ đô. Mấy năm nay cô có mối quan hệ tốt với nhà họ Phó, cũng quen biết không ít quý nhân quyền cao chức trọng của tỉnh Giang, cho nên vẫn có chút mối quan hệ, đến thủ đô không phải là vấn đề.
Cô lo lắng nếu mình ở mãi trong thành phố Bình Viễn này, sợ rằng tương lai sẽ có khả năng ếch ngồi đáy giếng. Cô nhìn tổng quát bản đồ Trung Quốc, phát hiện nơi chọn thủ đô cũng không biết là vị cao nhân nào định ra, phong thủy và “thế” tuyệt diệu không thể tả, thành phố Bình Viễn đã được coi như núi sông tươi đẹp, nhân tài lớp lớp, nhưng cả đất nước Trung Quốc, duy chỉ có thủ đô mới có thể coi như vùng đất của tạo hóa.
Càng là tạo hóa sẽ càng có linh khí, cũng rất có lợi đối với việc tu luyện, long mạch của thủ đô không giống với chỗ khác, cả một thành phố nối liền đông tây nam bắc, liên thông sông suối biển hồ, núi sông cổ mạch, vừa khéo ngay tại chỗ mắt rồng, cả một thành phố đều là long mạch, đều có long khí, đây chính là độc nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận