Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 235: Chương 235

Nghĩ đến đây, Châu Thiện càng đau buồn giận dữ:
“Cậu chẳng những lẻn vào nhà của tôi, còn giặt quần áo trong nhà tôi.”
Tay của Phó Kỳ Thâm còn nắm cổ chân của Châu Thiện, chợt quan sát thấy cái gì, biểu cảm có chút vi diệu:
“Khăn tắm cậu đang quấn cũng là của tôi.”
Châu Thiện há mồm cãi lại:
“Nói hưu nói vượn, đây là tôi mua trong tiệm.”
Phó Kỳ Thâm lập tức đặt câu hỏi:
“Mua ở tiệm nào? Phố nào? Cậu bỏ hóa đơn ở đâu?”
Châu Thiện á khẩu không nói nên lời, thộn mặt ra suy nghĩ thật lâu:
“Tôi không nhớ kỹ.”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Phó Kỳ Thâm nở nụ cười khẽ:
“Để tôi nói cho cậu biết, khăn tắm mua trong một cửa hàng bán đồ bơi ở đường Đông Môn, đơn giá 999, tôi còn giữ lại tất cả hóa đơn đặt trong ngăn kéo dưới cùng của tủ bên phải trong phòng đọc sách.”
Phó Kỳ Thâm giơ chùm chìa khóa trên tay, tỏ ý:
“Chìa khóa của ngăn kéo còn trong tay tôi, cậu có chìa khóa các cửa phòng nhưng không có chìa này.”
Châu Thiện do dự nhìn khăn tắm thuần màu đen trên người mình, đúng là cô không thích loại màu này, cũng mơ hồ với nguồn gốc khăn tắm. Nhưng mà chỉ dựa vào điểm này thì cô vẫn tạm thời không thể tin, vì nếu là thật thì rất buồn cười.
Châu Thiện cảnh giác nhìn cậu:
“Cậu buông tôi xuống trước đã.”
Phó Kỳ Thâm nhún vai, nghe theo buông Châu Thiện ra. Chân đạp xuống đất, Châu Thiện nhìn vết đỏ trên cổ chân, vươn tay vỗ một cái. Trong mắt Châu Thiện vẫn không tin tưởng, nhưng cầm lên ba lô của mình đặt trên sofa, lấy chìa khóa trong ba lô ra so sánh, phát hiện đúng là cô chỉ có chìa khóa cửa phòng, không có mấy chìa nhỏ của tủ quần áo, tủ sách. Có mấy chìa trong chùm chìa khóa không mở được khóa nào ở phòng này.
Phó Kỳ Thâm kịp thời giải đáp thắc mắc cho Châu Thiện:
“Chúng là chìa khóa phòng cậu thuê, ngay kế bên.”
Châu Thiện nghe vậy bất chấp mang giày, chân trần chạy ra ngoài, tiếp đó lấy chìa khóa thử mở phòng kế bên, phát hiện có thể mở ra.
Thế giới này thật huyền ảo, Châu Thiện nhìn bài trí ‘xa lạ’ trong căn nhà này, mặt lúc trắng lúc xanh.
Trong nơi mà cô cho rằng là ‘nhà’ xuất hiện nhiều đồ dùng sinh hoạt và dấu vết con trai sống. Cô không thích ăn rau xanh, trong tủ lạnh lại có đầy ắp rau xanh, đương nhiên cũng có thịt mà cô thích ăn nữa. Trong tủ áo treo đầy áo nam, chủ yếu nhất là phòng ngủ quá đơn giản sạch sẽ, hoàn toàn không giống như phong cách của cô.
Châu Thiện hít sâu một hơi, dưới ánh nhìn chăm chú của Phó Kỳ Thâm, cô cứng rắn bước vào căn nhà ‘xa lạ’ này. Trên bàn trà đặt rải rác vài cuốn sách, Châu Thiện cầm lên xem, trên sách đều là ký tên chữ rồng bay phượng múa, chính là cô.
Trên bàn học còn có một cuốn bài tập vật lý, toàn là nét chữ của cô.
Càng quan trọng là, Phó Kỳ Thâm giơ lên thẻ tên trường:
“Châu Thiện, lớp 10-5.”
Phó Kỳ Thâm lại móc ra thẻ tên trường của mình:
“Phó Kỳ Thâm, lớp 10-5.”
Đây đương nhiên không phải trùng hợp, mà là người nhà họ Phó sắp xếp, nhưng lúc này Châu Thiện đã quên.
Phó Kỳ Thâm vẫn như cũ rất bình tĩnh: “Chúng ta nhập học cũng lâu rồi, chỗ ngồi của tôi ở phía sau của bàn sau của cậu.”
Phó Kỳ Thâm lại kể sơ chuyện phát sinh với Châu Thiện, bao gồm Kumanthong mà Ngô Thiên Phúc nuôi, và cửa hàng bán Kumanthong.
Phó Kỳ Thâm phát hiện Châu Thiện còn chút ấn tượng với một số việc, nhưng cũng quên đi vài việc khác, bao gồm vụ Kumanthong.
Phó Kỳ Thâm nhìn chăm chú vào mắt của Châu Thiện, cuối cùng hạ chẩn đoán:
“Chắc cậu bị loạn trí nhớ.”
Châu Thiện hít sâu một hơi, lại vẫn là nửa tin nửa không. Phó Kỳ Thâm cũng biết con người của cô rất ngoan cố với một số việc, không muốn ép buộc cô quá chặt, hơn nữa hôm nay thật sự là đã khuya, ngày mai còn phải đi học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận