Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 249: Chương 249

Trần Tuệ dường như không hay biết khói đen bao bọc thân thể và lệ quỷ trong người, cứng ngắc nở nụ cười hiền từ:
“Mau vào phòng, mẹ rất nhanh liền giải quyết chuyện này."
Dưới sự kiên trì của mình, bước chân của Quảng Niệm Tề hơi do dự nhưng vẫn từ từ lùi về, đóng cửa phòng lại.
Trần Tuệ quay đầu nhìn Châu Thiện, cô dễ dàng đọc ra tâm tư của bà từ trong đôi mắt.
“Đừng để thằng bé chết!”
Quảng Niệm Tề khép mắt lại, nhẹ nhàng khép cửa phòng, cậu ta đột nhiên thụt lùi hai bước, ngã ngồi xuống đất thở hổn hển.
Bốn vách tường đều dán bùa vàng, ánh đèn chiếu rọi hội tụ thành ánh sáng và cái bóng kỳ dị. Quảng Niệm Tề chống tay xuống đất, do dự quay đầu nhìn hướng góc phòng.
Quảng Niệm Tề khẽ kêu gọi:
“Ra đi.”
Nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, trong góc dần dần xuất hiện vệt nước, sau đó ngưng kết trở thành băng sương, hơi lạnh trắng tinh từ từ hiện ra một hình người, là một cô bé sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt.
Môi đỏ máu, tóc đen nhánh, da như tuyết, trong ngực cô bé ôm một con quay gỗ sứt mẻ, khi thấy Quảng Niệm Tề thì mỉm cười rụt rè:
“Tiểu Tinh.”
Trước khi Quảng Niệm Tề năm tuổi luôn được gọi là Quảng Nam Tinh, lúc cậu ta năm tuổi Kỳ Kỳ chết, cha dẫn cậu ta đi đồn công an sửa tên, từ nay gọi là Quảng Niệm Tề.
Kỳ Kỳ nhìn thấy Quảng Niệm Tề thì rất vui vẻ, ngược lại Quảng Niệm Tề không có ấn tượng sâu với bạn chơi cùng, thử kêu:
“Kỳ Kỳ.”
Có vẻ như quỷ bé gái rất vui:
“Cậu nhớ ra tớ.”
Cô bé ôm con quay gỗ muốn chạy tới chỗ Quảng Niệm Tề, khi băng sương dần lan tràn đến chỗ cậu ta thì cô bé giật mình nhận ra: “Không được, tớ quá lạnh, không thể chơi với cậu.”
Khi chấp niệm của lệ quỷ sâu đến mức nhất định thì có thể cho người sống nhìn thấy mặt mình.
Có lẽ bởi vì trước khi Kỳ Kỳ chết luôn nhìn thấy người đó là Quảng Niệm Tề, nên hiện giờ chấp niệm của Kỳ Kỳ là cậu ta.
Tiếng động còn vang bên ngoài phòng khách, tiếng hét thê lương của Trần Tuệ truyền vào tai Quảng Niệm Tề, trong mắt cậu lấp lóe tia sáng, nhưng cậu ta nhanh chóng kiềm nén nước mắt, nặn ra nụ cười với quỷ bé gái:
“Cậu luôn muốn mang tớ đi đúng không?”
Kỳ Kỳ vô cùng hưng phấn gật đầu:
“Cậu chết rồi có thể tiếp tục chơi với tớ.”
Dù sao làm quỷ nhiều năm, Kỳ Kỳ nói ra chữ chết nhẹ hẫng.
Oán khí của Kỳ Kỳ quá nặng, không thể bước qua cầu Nại Hà trên đường Hoàng Tuyền, dù ở đâu, trên đường Hoàng Tuyền tràn ngập oán hận của các loại ma quỷ trong chục triệu năm, không cam lòng, tuyệt vọng, thống khổ dần dần xâm thực chúng nó, quỷ hồn không thể đầu thai mỗi ngày tích lũy oán khí càng nặng, Kỳ Kỳ cũng không ngoại lệ.
Nếu oán hận không thể tan biến thì vĩnh viễn không được đầu thai, sớm muộn gì sẽ bị gió âm thấu xương trên đường Hoàng Tuyền thổi hồn phi phách tán.
Nhưng lúc chết quá lạnh, siêu khó chịu, sao Kỳ Kỳ buông bỏ oán hận được chứ?
Kỳ Kỳ luôn rùng mình, khi không nói chuyện thì răng va lách cách:
“Tiểu Tinh, tớ lạnh lắm.”
Quảng Niệm Tề cười bất đắc dĩ, trong mắt tràn ngập cảm xúc, Kỳ Kỳ không hiểu cảm xúc của phàm nhân, nếu cô bé xem hiểu thì sẽ nhận ra đó là một loại quyết tuyệt.
“Tớ đi cùng cậu, tớ chơi với cậu, hãy kêu cha của cậu đừng giết chết mẹ của tớ được không?”
Nụ cười vui vẻ trên mặt Kỳ Kỳ mờ dần, hai chân mày mảnh chau lại:
“Không được, papa nói các người đều phải đền mạng."
Ngày xưa người phụ nữ câm mặc áo đỏ quần đỏ từ trên nóc nhà nhảy xuống với mục đích hóa thành lệ quỷ, trả thù tất cả những kẻ hại gia đình ba người bọn họ đến nông nỗi này. Gia đình của Trần Tuệ cũng bao gồm trong đó.
Trong ba con quỷ, oán khí của người phụ nữ câm nặng nhất, nhưng đã bị lá bùa của Châu Thiện đánh bị thương.
Quảng Niệm Tề nhìn chăm chú vào Kỳ Kỳ, cười bi thương:
“Vậy về sau tớ không chơi với cậu nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận