Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 285: Chương 285

Nhắc gì là linh đó, ngoài cửa có tiếng xe tắt lửa.
Dì Mã đang làm việc trong nhà bếp, nghe thấy âm thanh thì nhìn ra cửa sổ, reo lên:
“Bọn họ trở về."
Châu Thiện cùng Phó Kỳ Thâm đối diện một giây rồi đi theo cha con nhà họ Lưu ra ngoài.
Lúc nhìn thoáng qua tướng mạo của Lưu Quân thì Châu Thiện ngẩn ngơ.
Chỉ thấy sắc mặt Lưu Quân trắng bệch, dáng vẻ tiều tụy, dưới mắt hạnh treo hai quầng thâm siêu to, âm khí tràn ngập quanh người, ba phần giống người bảy phần giống quỷ. Phấn trang điểm cao cấp cũng không thể giấu đi vẻ nhợt nhạt tiều tụy của cô ta, thoạt trông giống như một cái xác biết đi.
Cha con nhà họ Lưu chưa từng thấy bộ dạng này của cô ta:
“Tiểu Quân, sao biến thành bộ dạng này vậy?”
Phản ứng đầu tiên của Lưu Quân là che mặt mình, sau đó ý thức được hơi không thích hợp, lập tức xoay người chạy lên lầu:
“Con đi trang điểm lại đã.”
Khâu Lỵ Hương hiền từ nhìn bóng lưng của Lưu Quân, không giống tinh thần thất thường chút nào, bà thấy hai người lạ đến nhà thì lấy làm lạ hỏi:
“Hai người này là?”
“À, đây là đệ tử giỏi của Châu thiên sư, anh mời Châu thiên sư đến nhà mình xem phong thủy."
"Xem phong thủy? Sao đột nhiên phải xem phong thủy?"
Cha Lưu vội an ủi vợ:
“Mấy ngày trước cá Koi trong nhà chết, anh mời thiên sư đến xem có phải là phong thủy trong nhà ra vấn đề gì không.”
Khâu Lỵ Hương ngơ ngác gật đầu, sau đó lại nhớ đến cái gì, cười tủm tỉm nói:
“Chồng ơi, hôm nay anh dẫn Tiểu Quân đi gặp cha, cha vui lắm.”
Cha Lưu thay đổi sắc mặt, hỏi nhỏ:
“Chẳng phải chúng ta đã bàn là tạm không dẫn Tiểu Quân đi gặp cha vợ sao?”
Khâu Lỵ Hương hoang mang hỏi:
“Tại sao?"
Cha Lưu á khẩu không nói nên lời, ông có thể nói là do mình hoài nghi Lưu Quân đột nhiên trở về này không phải con gái của mình sao? Khâu Lỵ Hương hiện tại cực kỳ tin năm xưa nhận sai xác chết.
Cha Lưu từ bỏ giải thích, mặt mày xanh mét khó coi.
Lưu Quân trang điểm sơ rất nhanh xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, đã khôi phục khí sắc, cả người lại biến thành bộ dạng lạnh lùng cao không thể với tới. Thái độ của Lưu Quân đối với cha con nhà họ Lưu rất lạnh nhạt, chỉ khi thấy Khâu Lỵ Hương mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
Châu Thiện vẫn luôn cẩn thận quan sát Lưu Quân, cô không rõ vì sao vừa rồi Lưu Quân còn là bộ dạng ủ rũ, lên lầu một chuyến liền phục hồi tinh khí thần?
Phó Kỳ Thâm chú ý tới ánh mắt của Châu Thiện, dựa sát vào hỏi:
“Như thế nào? Có phải là quỷ không?"
Châu Thiện bị hơi thở nóng cháy của Châu Thiện làm đỏ mặt:
“Không rõ ràng, không giống như người.”
Nhưng đây chỉ là suy đoán, chưa có chứng cứ rõ ràng, cô tạm thời không báo cho người nhà họ Lưu. Nhưng càng quan sát hành động của Lưu Quân thì Châu Thiện càng thấy kỳ lạ.
Lưu Quân trời sinh có chân mày lá liễu cong cong, cung điền trạch đầy đặn có chí, ngũ quan tinh trí sạch sẽ, xem như tướng mạo rất tốt. Nhưng phụ nữ có tướng mạo như vậy thường sẽ sáng sủa rộng rãi, hoạt bát hiền hòa, Lưu Quân thì u ám lạnh lùng, hoàn toàn không dính dáng gì với tướng mạo này.
Ngược lại giống như là tròng một lớp da vào.
Trong lòng Châu Thiện nổi lên mấy suy đoán.
Ăn cơm trưa xong, Lưu Quân chủ động kêu Châu Thiện ra ban công nói chuyện.
Lưu Quân nói thẳng:
“Cô hãy mau rời khỏi nhà tôi.”
Châu Thiện cười khinh thường nói:
“Nhà của cô? Đây là nhà cô thật sao?”
Mắt Lưu Quân lóe tia sáng:
“Ý cô là sao!”
Tròng mắt của Châu Thiện chậm rãi nhìn hướng cây xanh mơn mởn trên ban công:
“Vừa gặp tôi đã nhìn thấu cô không phải con người, tự nhiên không phải Lưu Quân, cô ở lại nhà họ Lưu có mục đích gì?"
“Tôi không biết cô đang nói cái gì."
Châu Thiện ngửi mùi nơi này:
“Âm khí, trong nhà họ Lưu tràn đầy âm khí.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận