Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 327: Chương 327

Phó Kỳ Thâm châm biếm nói:
“Tiếp dẫn tiên sứ? Phật đạo? Phi thăng? Cậu rành quá nhỉ.”
Châu Thiện lặng lẽ ngậm miệng lại, làm dấu X bên miệng.
Nhìn thấy Phó Kỳ Thâm khiến Châu Thiện hưng phấn quên hết mọi thứ, lỡ miệng khai hết mọi việc ra.
Dường như Phó Kỳ Thâm không để bụng mấy lời này, cậu đang rất tức giận:
“Công đức, tu vi của cậu đi đâu hết rồi?”
Châu Thiện chột dạ nói:
“Cho cho cho con ba ba già rồi.”
Châu Thiện cũng không ngờ người và ba ba chẳng những ngăn cách giống loài, còn có cách ly sinh sản, tu vi từ người của cô đưa qua phần lớn bị thất thoát, chỉ có số ít rót vào người của ba ba già.
Châu Thiện thì rộng rãi đưa pháp lực đẩy ba ba già đến giai đoạn đỉnh cao nhất, có thể mơ hồ chạm tới thiên cơ.
Lần trước rót cho Phó Kỳ Thâm quá nhiều, lần này lại rót nhiều nữa, tu vi của Châu Thiện đã sắp cạn.
Sau đó ba ba già đưa cô lên bờ, cô nằm bên bờ sông vắng người, gần như không nhấc nổi ngón tay, là ba ba già liên hệ Phó Kỳ Thâm giúp cô.
Thủ đô to như vậy nhưng Châu Thiện chỉ tin tưởng một mình Phó Kỳ Thâm, không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng không quên tấm lòng son.
Phó Kỳ Thâm rất cố chấp: “Về sau có kẻ thù tìm tới thì cậu phải làm sao?”
Châu Thiện tùy tiện nói:
“Thì còn cậu mà.”
Châu Thiện cười gượng, nghiêm túc nhìn vào mắt của Phó Kỳ Thâm:
“Trước kia tôi luôn nghĩ sống trên đời này tôi chỉ có một mục tiêu, đó là "
Quay về Thiên Đình.
Châu Thiện dừng một chút, không thốt ra bốn chữ này, đổi một cách nói khác:
“Trở thành thiên sư tối cao. Sau này tôi nhận ra cho dù thành công thì nơi ấy có gì vui? Trước kia ở nơi ấy tôi chỉ biết ngồi thẫn thờ hoặc ngủ, không ai quan tâm tôi, không ai chơi với tôi, ngẫu nhiên ra cửa tìm người khác chơi thì người ta bận rộn tu luyện hoặc thích yên tĩnh, không có ai nói chuyện.”
“Tôi không quen biết nhiều, ham ngủ, bọn họ có thứ tốt gì cũng không rủ tôi đi cùng. Thí dụ như di động, internet, group chat mấy nghìn người nhưng không ai nhớ mời tôi vào hay không, bởi vì cảm giác tồn tại của tôi quá thấp, có tôi hay không đều như nhau.”
“Chẳng bằng tôi cùng cậu, cha mẹ, bạn bè vui vẻ sống hết một đời, sau này tìm trai đẹp bao nuôi, sinh mấy đứa mập ú.”
Ban đầu Phó Kỳ Thâm lắng nghe vẻ mặt còn hơi xúc động, nghe đoạn sau thì cảm xúc bay biến hết:
“Vậy hả? Cậu muốn sinh nhóc mập với ai?”
Châu Thiện thô thần kinh trả lời:
“Thì trai bao nuôi, phải đẹp nữa.”
“Vậy cậu nói xem tôi giống trai bao nuôi không?”
Châu Thiện giật nảy mình, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tinh trí của Phó Kỳ Thâm, đuôi mắt hoa đào của cậu đúng lúc này hơi cong lên, cực kỳ hút hồn mê vía.
Châu Thiện nuốt nước miếng:
“Để tôi suy nghĩ đã.”
Phó Kỳ Thâm càng dịu dàng múc một muỗng canh gừng đưa tới bên môi cô:
“Ồ, vậy cậu hãy suy nghĩ kỹ.”
Châu Thiện cau mày uống hớp canh gừng, đột nhiên suy nghĩ rộng thoáng, giống như rẽ mây thấy trăng sáng.
“Tôi suy nghĩ rõ rồi!”
Phó Kỳ Thâm vốn cầm muỗng vững vàng bỗng buông lỏng, ít nước gừng còn lại trong muỗng đổ xuống chăn. Phó Kỳ Thâm cau mày kiềm nén xung động muốn lột chăn xuống giặt sạch phơi nắng.
Cậu hỏi:
“Nhanh thế? Vậy cậu nói xem tôi giống trai bao nuôi không?”
Châu Thiện vô cùng nghiêm túc đứng đắn lắc đầu: “Không, cậu không biết.”
Châu Thiện không thấy rõ biểu cảm lúc này của Phó Kỳ Thâm, chỉ có thể nói ra lời trong lòng:
“Cậu giống như hồ ly tinh, sao có thể là trai bao nuôi.”
Rầm!
Phó Kỳ Thâm nổi giận đùng đùng đặt mạnh bát gốm sứ lên bàn, túm túi sách của mình đi ra ngoài.
Châu Thiện nhìn bóng lưng cao lớn mảnh khảnh của cậu, hơi hoảng hốt nói:
“Nước đổ lên chăn của tôi rồi.”
Phó Kỳ Thâm bỏ lại một câu:
“Tự giặt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận