Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 44: Chương 44

Người đàn ông ăn mặc kiểu phương sĩ kia lượn quanh cơ thể của Châu Thiện mấy vòng, đột nhiên cười nói: “Ông coi như may mắn lắm đấy, công đức trên người con nhóc này vô cùng thâm hậu, chính là “Thiên y lâm mệnh”, người có loại tướng này thông thường đều là người được ông trời phái xuống cứu giúp mọi người.”
Châu Thiện nghe thấy trong lòng khẽ động, thầy phong thủy này quả nhiên không phải cái loại chỉ biết ăn không biết làm, vậy mà có thể nhìn ra tướng “thiên y lâm mệnh” của cô bé. Đương nhiên, thân xác này chính là được Ngọc Đế chọn lựa kỹ càng, nếu không cũng không chịu đựng nổi hồn phách của một thượng thần, mệnh cách của cô bé, đâu chỉ vỏn vẹn một cái “thiên y lâm mệnh” có thể tả hết?
Người đàn ông tai to mặt lớn hiện rõ vẻ thèm thuồng trong mắt: “Quả nhiên con nhóc ở huyện thành tốt hơn nhiều so với đứa ở thôn quê, vậy ——”
Thầy phong thủy giơ tay ra: “Ít thì năm năm, có điều......” Gã ta vuốt hàm râu dê của mình, dài giọng: “Tiền này......”
Người đàn ông béo cười: “Đương nhiên không thiếu phần của Hứa đại sư, Châu mỗ tôi làm người thế nào đại sư đâu phải không biết.”
“Hứa đại sư” đó móc ra một cuộn dây thừng đỏ từ trong người: “Trói tới chỗ cũ.”
Chỗ cũ mà gã ta nói chính là một cái viện ở đầu đông thôn Hoàn Khê, trong viện đó rất lâu rồi không có người ở, cỏ dại mọc lan tràn. Vì để tránh tai mắt người khác, bọn họ khiêng Châu Thiện lén lút một đường đi thẳng vào viện.
Vừa mới vào, người đàn ông béo ném Châu Thiện đang vác trên vai xuống đất một cách nặng nề, dựa vào tường thở dốc: “Con nhóc này ăn phân bón hỗn hợp để lớn đấy hả, nặng thế.”
Hứa đại sư chậm rãi theo sau hắn ta đóng cửa lại, nghe thấy cười mỉa một cái: “Một con nhóc có thể nặng cỡ nào?”
Một đứa nhóc đương nhiên không nặng là bao, nhưng người đàn ông béo lại gặp phải Châu Thiện lòng dạ hẹp hòi còn thù dai, dám dùng thuốc mê đánh ngất cô bé, không đè chết hắn ta vẫn coi là nhẹ đấy!
Châu Thiện dùng thuật quan sát tâm trí quét một vòng sân viện, viện này khác với các tiểu viện nhà nông bình thường, tường vây sửa cực kỳ cao, phải hai ba mét, xung quanh được niêm phong chặt chẽ, nếu không mở cửa, người ngoài sẽ không thể thấy được cảnh trí bên trong.
Bên ngoài viện này toàn là cỏ dại, bên trong lại vô cùng sạch sẽ, trong viện là một cái giếng nước kiểu cũ, bên trên có một phiến đá thật dày đè lên, cạnh giếng có bày một bàn thờ. Các vật dụng cần thiết trên bàn thờ đều được chuẩn bị mới, có hoa quả, gà trống sống, còn có một con lợn to, xếp theo vị trí tứ tướng xung quanh một cái bài vị.
Hứa đại sư đó lấy ra sáu cây nhang cúng vừa dài vừa to, cung kính hành lễ vào bài vị trước, sau đó mới đốt giấy bùa châm sáu cây nhang cúng, rồi cắm xuống đất bùn nhão bên cạnh giếng một cách lộn xộn nhưng khá thú vị.
Ánh mắt Châu Thiện tinh tường, thoáng qua đã nhìn ra Hứa đại sư đó cắm nhang cúng theo vị trí lục hào. Người này đích thực có chút bản lĩnh, nhưng trong mắt Châu Thiện vẫn chưa đủ xem.
Đốt nhang cúng xong, Hứa đại sư cũng nghiêm mặt lại, trở nên vô cùng nghiêm túc, gã lấy con gà trống sống về, lấy ra một con dao găm từ trong tay áo, một nhát cắt đứt đầu gà trống, nhỏ máu gà xuống nhang cúng.
Tâm trí của Châu Thiện bị hút hết về con dao găm đó.
Kiểu dáng của con dao găm rất đơn giản, toàn thân đen kịt, trên lưỡi dao cũng khắc hoa văn đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận