Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 176: Chương 176

Cô nhóc không hiểu chuyện, vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác vỗ tay phấn khích gọi cha.
Hai thiếu niên choai choai dắt tay một bé gái đứng đó cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, cuối cùng vẫn quyết định đứng nguyên tại chỗ chờ người nhà bé gái tìm tới.
Cũng may người cha thật sự của đứa bé rất nhanh đã tới, người tới là một thanh niên tuấn tú trên dưới ba mươi tuổi, chạy thở hồng hộc, vừa thấy con thì không quan tâm gì nữa, ôm phắt vào trong lòng: “Vừa mới xem bài một lúc đã không thấy bóng dáng đâu nữa, Niếp Niếp, không được chạy lung tung con có biết không hả.”
Anh ta ôm lấy cô bé cảnh giác nhìn hai người trước mắt một cái, nhìn rõ là hai thiếu niên mới buông bỏ cảnh giác: “Cám ơn hai người, Niếp Niếp gây không ít phiền phức cho hai người phải không.”
Châu Thiện mặt mày hớn hở: “Không phiền phức không phiền phức.”
Đợi phụ huynh bế đứa bé đi xong, cô vẫn lưu luyến kiễng chân nhìn theo hướng bé gái rời khỏi, cô nhóc ngồi trên vai cha mình, vẫn ngốc nghếch cười với cô.
Phó Kỳ Thâm như có điều suy nghĩ: “Cậu rất thích trẻ con?”
Ai biết Châu Thiện lại trầm mặt xuống: “Không thích.”
Cô cũng không đi dạo bên ngoài nữa, quay đầu trở về khách sạn, Phó Kỳ Thâm không biết chọc phải dây thần kinh nào của cô, đầu óc mờ mịt đi theo.
Trì Thu Đình ở trong phòng dùng máy tính xử lý công việc, Phó Kỳ Thâm cũng không muốn đi quấy rầy mẹ, dứt khoát tựa vào cửa phòng Châu Thiện nghịch điện thoại.
Châu Thiện ngồi trên giường nhìn cậu, khẽ hất cằm ra hiệu: “Vào đây đi.”
Phó Kỳ Thâm ngẫm nghĩ, đi theo vào, còn không quên đóng cửa.
Châu Thiện ôm cánh tay ung dung nhìn cậu: “Cởi quần áo.”
......
Gương mặt vẫn luôn lạnh như băng của Phó Kỳ Thâm lập tức đỏ lên như con tôm bị luộc chín, ánh mắt trong sáng của thiếu niên nhìn thẳng Châu Thiện: “Hả?”
Châu Thiện có chút mất kiên nhẫn: “Cởi quần áo.”
“Như vậy không tốt lắm đâu.”
“Tớ nói, cởi quần áo.”
Cậu lần lữa không hành động, Châu Thiện dứt khoát trực tiếp đứng dậy ra tay lột: “Bảo cậu cởi thì cậu cởi đi, lải nhà lải nhải làm gì?”
Không biết cô điểm trúng chỗ nào trên người Phó Kỳ Thâm, Phó Kỳ Thâm chỉ cảm thấy cơ thể chốc lát trở nên cứng đờ, dường như không thuộc về bản thân mình nữa, chỉ có thể đứng ngây ngốc đằng xa để mặc Châu Thiện lột sạch sẽ áo trên người mình ra.
Rất nhanh, cậu cảm thấy thân trên lạnh lẽo, chiếc áo thun cuối cùng trên người cũng bị lột xuống, làn da khô ráo lập tức lõa lồ trong không khí.
Không chỉ như vậy, ngón tay mảnh mai của cô gái còn ngang ngược di chuyển trên người cậu, hơi mang theo chút tê dại và khô nóng.
Châu Thiện “xoẹt” một tiếng, Phó Kỳ Thâm bị cô điểm trúng huyệt vị, vẫn không thể cử động, đứng cứng đờ ở đó, từ từ đỏ từ mặt xuống người. Cậu thoạt nhìn khá gầy, nhưng thân hình dưới lớp quần áo bao bọc lại cực kỳ khá, thân trên bọc một lớp cơ bắp mỏng, bụng dưới có sáu múi, nhưng eo lại vô cùng tinh tế.
Đúng là thân hình đẹp, Châu Thiện lặng lẽ tán thưởng một tiếng trong lòng, sau đó giải huyệt định thân của cậu, mặt dày vô sỉ nói: “Cứ bắt tớ phải cởi ra cho cậu là ý gì?”
Phó Kỳ Thâm không nói câu nào, nhặt áo lên định tròng qua đầu mặc vào, Châu Thiện lại giơ tay ngăn cản hành động của cậu: “Cậu đợi chút.”
Ngón tay lạnh lẽo của cô ấn vào chỗ hõm eo của Phó Kỳ Thâm: “Thật sự muốn lột quần của cậu ra luôn ấy.”
......
Nữ lưu manh!
Châu Thiện tiện tay cầm một cái gương, ra hiệu cho cậu nhìn vào trong gương.
Chỉ thấy, một sợi dây leo màu đen uốn lượn ra từ chỗ quần của Phó Kỳ Thâm, giống mấy đường gân xanh dày thẳng, từ từ phát triển về phía sau lưng cậu với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Châu Thiện quay người lại vỗ vào ngực cậu: “Đợi khi hống độc vào đến tim phổi, cậu sẽ trở thành một con rối mặc người khác sai bảo.”
Phó Kỳ Thâm không thấy có chút hoảng loạn nào, ngược lại trấn tĩnh một cách lạ thường: “Hống độc là gì?”
Châu Thiện khẽ mỉm cười: “Cương thi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận