Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 346: Chương 346

Cô chỉ mới sống trên cõi trần hơn mười năm nhưng thấy quá nhiều thứ, nhiều còn hơn mười nghìn năm trên Thiên Đình.
Châu Thiện xong việc phất áo bỏ đi, ẩn sâu công cùng danh.
Chốc lát sau, Châu Thiện đứng ở trước mặt Lương Thành, thêm mắm dặm muối kể việc Dương Lạc Hoài làm với Lương Vi.
Quả nhiên, Lương Thành tức điên, ước chừng Dương Lạc Hoài sẽ chịu khổ đây.
Còn về ‘con quỷ’ trên người Lương Vi thì Châu Thiện trả lời là đã giải quyết rồi, chẳng những thế, cô còn đánh con quỷ kia hồn phi phách tán, suốt kiếp không được siêu sinh.
Lương Thành đi tra xét, Lương Vi đã có ăn ý với Châu Thiện biểu hiện làm ông vừa lòng, Lương Thành gửi hai triệu vào tài khoản của Châu Thiện.
Tháng sáu, mặt trời nóng như lửa, giới giải trí có tin bom tấn, diễn viên nổi tiếng Lương Vi quyết định suốt đời rút khỏi showbiz, từ nay tập trung vào sự nghiệp từ thiện.
Lương Vi có nhiều fan, khi tin này truyền ra thì trên mạng nổ tung, trong một chốc, ngay cả học sinh trong trường của Châu Thiện cũng thảo luận về siêu sao Lương Vi sắp mãi mãi rút khỏi giới giải trí, mấy fan trung thành của Lương Vi trong lớp Châu Thiện đau lòng muốn khóc.
Cùng lúc đó, Đỗ Hân Hân được gọi là Lương Vi nhỏ liên tiếp dính scandal, đầu tiên là bị bao nuôi, rồi chưa kết hôn mà mang thai hai lần, tiếp đó là nuôi tiểu quỷ, mỗi scandal đều đủ để hoàn toàn đập nát mộng sao của cô ta.
Thời ấy showbiz chưa đầy giông bão như bây giờ, nghệ nhân tạo dựng hình tượng với bên ngoài đều là ngây thơ, giữ mình trong sạch, Đỗ Hân Hân bị tuôn ra scandal, truyền thông sắp điên rồi.
Truyền thông đuổi theo ngôi sao xuống dốc dính đầy scandal này làm phỏng vấn, muốn thông qua cô ta đào móc ra càng nhiều tấm màn đen liên quan showbiz. Một ngày nọ Đỗ Hân Hân lại bị đám phóng viên điên cuồng rượt đuổi chặn đường, Đỗ Hân Hân và bạn trai mới Dương Lạc Hoài lái xe tông vào rào chắn, một xe hai mạng.
Tháng bảy, một nhóm quan quân cấp thấp khu trung tâm thủ đô bị vạch tội tham ô nhận hối lộ, tình tiết cực kỳ nghiêm trọng, bị quần chúng thủ đô nhiệt tâm tố giác đến cao tầng, chẳng những bị mất mũ, còn vào song sắt.
Châu Thiện gọi điện thoại nói cho Lương Vi hay tin phấn chấn lòng người này, nhưng cô ấy chỉ hờ hững nói một câu:
“Đáng!”
Lương Vi không bao giờ chủ động bước vào nhà của họ Lương một bước, tập trung vào sự nghiệp từ thiện của mình.
Trên đời này còn có rất nhiều người nghèo, còn có vô số người sống cực khổ, tim của Lương Vi rất nhỏ, chỉ đủ để chứa những việc này, ký ức ngày xưa dần bị chen ra khỏi đầu cô ấy.
Tháng chín, viện phúc lợi ở thủ đô phồn hoa, Châu Thiện và Lương Vi ngồi chung một xe, khuôn mặt hiền hòa nhìn đám nhóc trong viện phúc lợi vui vẻ chạy nhanh.
Châu Thiện giơ tay chỉ hướng giàn hoa xanh ngắt ở phía xa:
“Ở đó.”
Một cậu bé mi thanh mục tú ngồi dưới giàn hoa, đang tập trung viết vẽ gì đó trên bàn vẽ.
Lương Vi ngẫm nghĩ, cuối cùng nhẹ nhàng mở cửa xe, bước xuống, cô ấy đi thẳng tới trước mặt cậu bé, giọng hơi run hỏi:
“Bé đang vẽ gì vậy?”
Cậu bé híp mắt nhìn Lương Vi, bình tĩnh cúi đầu:
“Hoa tường vy.”
Mắt Lương Vi đỏ hoe, hỏi:
“Bé, em được bao nhiêu tuổi rồi?"
“Chín tuổi.”
“Tên là gì?”
“Thập Tứ.”
Cậu bé vừa chào đời đã bị người bỏ ở trước cửa viện phúc lợi, không có tên, cũng không có họ, về sau theo họ của viện trưởng, tên thì theo thứ tự, gọi là Thập Tứ.
Lương Vi cảm thấy chính mình sắp khóc, run rẩy vươn tay chạm vào đỉnh đầu của Thập Tứ, vuốt nhẹ.
Phản ứng của Thập Tứ chỉ là nhìn thoáng qua Lương Vi, sau đó tập trung sự chú ý vào bức tranh ở trước mặt.
Viện trưởng của viện phúc lợi đã xem ngây người, vội vàng bước nhanh chạy tới:
“Ngại quá cô Lương, Thập Tứ hơi ngốc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận