Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 117: Chương 117

Buồn cười là cuối cùng Dương Uy không được như mong muốn, bởi vì học sinh trong lớp hắn dạy xảy ra chuyện, trường học truy cứu trách nhiệm, cuối cùng tính lên đầu của Dương Uy, hắn mất cơ hội điều nhiệm, chịu khổ ba năm trong trường trung học số 1 La Hoa.
Ba năm sau, ngày này, Dương Uy đột nhiên giống như nổi điên ghi lại sự thực mà mình phạm tội, chạy đến cục cảnh sát tự thú. Chân tướng được điều tra ra, bỗng chốc long trời lở đất.
Dân phong của huyện La Hoa luôn tốt đẹp, mọi người hơi tôn trọng giáo viên, về mặt dạy con trẻ đôi khi giáo viên có quyền lực còn hơn phụ huynh. Nào ngờ nghe việc lớn điên cuồng như có giáo viên làm học sinh mang thai, còn giết chết.
Chuyện này nhanh chóng trở thành đề tài câu chuyện khi rảnh rỗi của người huyện La Hoa, cũng thành ví dụ tốt nhất mà cha mẹ dùng để dạy con gái. Yêu sớm không đáng sợ, sợ nhất là nhìn lầm người.
Phan Mỹ Phượng biểu đạt cao kiến của mình xong lại dặn Châu Thiện phải làm tốt quan hệ với thầy cô bạn bè, sau đó quyến luyến cúp điện thoại.
Đêm nay Châu Thiện luôn ngủ không yên ổn, khi cô ngủ thì thu lại nội tức, pháp lực tự động vận chuyển chu thiên trong người, tự động tu luyện, quả nhiên đến nửa đêm cô cảm giác trong phòng hơi lạnh lẽo.
Ngũ giác của Châu Thiện luôn nhạy bén, lập tức mở mắt ra.
Ánh trăng lạnh lẽo như dòng nước chiếu vào cửa sổ, sóng nước lăn tăn như tấm vải gấm thượng đẳng. Một bóng người mơ hồ đứng dưới ánh trăng, yểu điệu thướt tha, tóc dài xõa hai bên, quần áo trên người ướt đẫm, giọt nước nhỏ xuống đất vẽ ra đường nét thân hình.
Cô gái rất xinh đẹp, gương mặt tinh xảo lạ thường, nhưng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi xanh ngắt, nét mặt mơ hồ có chút sầu bi.
Châu Thiện nhanh nhẹn bật dậy:
“Ngươi đến rồi."
Từ Phương Nhã gật đầu, chần chừ hỏi:
“Thiên sư, ta có thể cầu ngươi một việc không?”
Châu Thiện nhìn ánh mắt thống khổ của cô ấy, hiểu ý:
“Là đứa con của cô?”
Từ Phương Nhã gật đầu: “Cầu thiên sư siêu độ cho nó.”
Châu Thiện lẳng lặng nhìn Từ Phương Nhã, thật lâu sau mới chậm rãi nói:
“Ta sẽ làm.”
Từ Phương Nhã nghiêm túc cúi người hướng Châu Thiện, thân hình vô cùng mông lung dưới trăng, ánh trăng xuyên thấu thân hình của cô ấy, không để lại chút bóng dáng dưới đất. Nói cô ấy là quỷ nhưng không hoàn toàn chính xác, trên thực tế Từ Phương Nhã là địa phược linh.
Sau khi Từ Phương Nhã chết bị trói buộc trong phạm vi cách Dương Uy ba mét, chỉ có thể ở bên cạnh kẻ thù, điều này đau xót đến nhường nào. Oán niệm trong lòng Từ Phương Nhã không thay đổi, bám theo Dương Uy tròn ba năm, nhưng thời vận của hắn quá cao, địa phược linh nhỏ bé như cô ấy không thể tạo thành bất cứ ảnh hưởng cho sinh hoạt của hắn.
Châu Thiện thầm lấy làm lạ:
“Tại sao ngươi cố tình chọn Miên Miên?”
Màu môi Từ Phương Nhã trắng nhợt, đôi mắt đan phượng đong đầy lệ, dường như có vô hạn lưu luyến sầu thương.
"Bởi vì Lý Miên Miên cũng thích Dương Uy.”
Châu Thiện nghe vậy giật thót tim.
Dương Uy vốn là một kẻ không yên phận, sau khi Từ Phương Nhã chết, Lý Miên Miên nhập học, cũng bởi vì vẻ ngoài mà dấy lên cơn sốt trong trường trung học số 1, cho nên hắn lại theo dõi Lý Miên Miên.
Tuy Lý Miên Miên chưa đáp lại Dương Uy bày ra thiện cảm, nhưng rõ ràng đã động lòng, đây mới là nguyên nhân thật sự tại sao thành tích của cô ấy giảm xuống. Nhưng bởi vì cha khiến Lý Miên Miên ghét đàn ông, nên mãi chưa tỏ thái độ.
Từ Phương Nhã không muốn để một cô gái tuổi còn xanh nối gót theo mình, lúc này cô ấy bỗng nhiên phát hiện chỉ cần ở bên cạnh Lý Miên Miên là có thể thoát khỏi trói buộc cách Dương Uy ba mét, cô ấy nhớ từng nghe phương pháp cô hồn dã quỷ bám vào người, ác niệm nổi lên dụ dỗ Lý Miên Miên tự sát, khoảnh khắc trước khi Lý Miên Miên chết thì Từ Phương Nhã thành công nhập vào người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận