Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 242: Chương 242

Mẹ Quảng vội ném tràng hạt đi, vươn tay ra che ngọn nến, qua khóe mắt thấy một bóng đen hẹp dài đổ dưới đất, loáng thoáng có thể nhìn ra là hình người, tay chân nhọn đến khó tin, cổ nghiêng với góc độ kỳ dị, giống như bị bẻ gãy, kéo tóc đen dài bò nhanh dưới đất.
Mẹ Quảng thét chói tai, cầm hai cây nến nhanh chóng tới gần tượng Phật vàng, cái bóng dưới đất vẫn kiên định bò đến gần bà.
Mẹ Quảng chộp lấy đồ cúng trên bàn thờ ném xuống đất, nhưng tràng hạt, Kinh Pháp Hoa, Kinh Kim Cương đều vô dụng, thậm chí không làm bóng ma kia chậm bớt, khoảnh khắc bóng đen đó chộp lấy mắt cá chân của mẹ Quảng thì bà tuyệt vọng nín thở.
Ngay lúc này, trên bức tường phía sau tượng Phật bỗng tỏa ánh sáng vàng, ánh sáng rực rỡ khiến người không mở mắt ra được. Bên tai mẹ Quảng nghe một tiếng hét thảm âm u lạnh lẽo, kích thích màng nhĩ đau đớn, giống như có vô số máy khoan điện cùng xoáy vào trong não vậy.
Lâu thật lâu sau, mẹ Quảng mới nơm nớp lo sợ mở mắt ra, ánh trăng tiêu điều chiếu vào, chỗ cửa sổ đặc biệt sáng sủa, xung quanh bình tĩnh đến lạ, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Nhưng Trần Tuệ biết con quỷ kia sẽ không tốt bụng bỏ qua cho bà dễ như vậy, giống như với chồng của bà, nó phải cho gia đình ba người cùng đi âm phủ đền mạng mới được.
Trần Tuệ kiệt sức xụi lơ dựa vào bàn thờ sau lưng, bà dường như nhìn thấy cái gì, kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy bức tường kề sát tượng Phật khuôn mặt từ bi mỉm cười đột nhiên xuất hiện một tấm bùa.
Trên lá bùa còn tỏa ánh sáng vàng mông lung chưa tán hết, từng nét chữ khá quen thuộc. Bùa khắp nhà đều do Trần Tuệ dán lên, bà biết mình tuyệt đối không dán tấm đó.
Căng thẳng cực độ qua đi là thả lỏng tinh thần, trong đầu Trần Tuệ trống rỗng, bất giác hiện ra hình ảnh thiếu nữ mặc đồng phục cà lơ cà phất.
Đèn sáng trở lại.
Châu Thiện về nhà liền vùi đầu vào máy vi tính, bỏ luôn bữa cơm chiều, cuối cùng là Phó Kỳ Thâm lặng lẽ bưng đồ ăn đã hâm nhiều lần từ trong nhà mình đến nhà kế bên, Châu Thiện mới ăn vài miếng.
Trong lúc ăn cơm, Châu Thiện cắn đũa nghĩ ngợi lung tung, Phó Kỳ Thâm thấy bộ dạng buồn rầu đó thì hỏi:
“Sao vậy?”
Châu Thiện hắng giọng chỉ hướng đồ ăn:
“Cha mẹ của tôi có biết tôi lúc trước yêu đương với cậu không? Tại sao hai chúng ta thuê cùng một dì nấu cơm?”
Đương nhiên trong ký ức của Châu Thiện thì dì nấu cơm do Châu Gia Bình không yên tâm kỹ năng sống của cô nên đã thuê người, nay xem ra rõ ràng dì ấy đã thói quen chăm sóc sinh hoạt của hai người, hơn nữa gần như không hề thấy lạ đối với mô thức sinh hoạt chung một mái nhà giữa Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm.
Phó Kỳ Thâm mặt không đổi sắc gắp một miếng bông cải xanh cho cô:
“Đúng vậy, chúng ta đã sớm đính hôn từ bé.”
Châu Thiện không kiềm được phun ra ngụm cơm trong miệng, may mà cô quay đầu nhanh, nếu không thì hạt cơm trắng tinh đã dính đầy mặt Phó Kỳ Thâm.
Châu Thiện khó tin chỉ hướng Phó Kỳ Thâm, lại chỉ vào mình:
“Đính hôn từ nhỏ? Cậu và tôi?”
Phó Kỳ Thâm cực kỳ bình tĩnh gật đầu, huơ Bạch Ngọc đeo trên cổ tay:
“Nhìn thấy không? Tín vật định tình, tín vật ban đầu là một miếng thẻ thần, trên thẻ có tượng thần nữ, chân mày thanh tú mắt đẹp, tay cầm thương anh hoa hai đầu, đáng tiếc lỡ làm vỡ.”
Châu Thiện càng cắn chặt đũa, rất nhanh để lại dấu lõm sâu trên cây đũa, trong lòng hơi lo. Tượng thần nữ tay cầm thương anh hoa hai đầu chắc chắn là cô rồi, chỉ có cô là thích khắc tượng lên vật, thương Tử Sát là thứ duy nhất trong cõi trời đất này. Huống chi trong trí nhớ của cô có ấn tượng thẻ thần bằng gỗ lim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận