Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 47: Chương 47

Châu Thiện im lặng bắt quyết xong, mây đen đột nhiên nổi lên trên bầu trời, bóng tối gần như chìm xuống tiểu viện.
Không biết so với mùi vị của những đứa trẻ vô tội bị tai họa nuốt chửng hồn phách đó, cảm giác bị thiên lôi chém từng tấc một thành tro bụi sẽ như thế nào.
Châu Thiện sắc mặt không chút thay đổi đứng giữa không trung, nhìn xuống hai tên súc sinh đang hoảng hốt lo sợ bên dưới.
Hứa đại sư cũng biết mình đã đụng phải thứ dữ, lập tức quỳ xuống cầu xin: “Đại tiên tha mạng.”
“Tha mạng?” Gương mặt Châu Thiện hung tợn: “Đáng tiếc ta không muốn tha mạng cho các người.”
Sau khi cô bé làm động tác cuối cùng, sấm sét nổ tung, tia sét màu lam như một con rắn chém về phía tiểu viện ——
Sấm sét bổ xuống rất lâu, chém trên cỏ khô, cháy lên mấy đốm lửa li ti, Châu Thiện lại móc ra một lá bùa dẫn gió, thổi lửa cháy bùng lên.
Châu Thiện nhìn sấm sét cuồn cuộn dần dần tan biến, hai tên súc sinh biến mất trong kiếp lôi, không còn xương cốt, chỉ có hai vũng nước bẩn đen ngòm xuất hiện trên mặt đất.
Một hồi làm người, giờ đây bị thiên hỏa nung cho tới chết, còn đau đớn hơn nhiều so với ngọn lửa bình thường thiêu chết, báo ứng!
Châu Thiện nhanh nhẹn hạ xuống, nhặt lấy con dao găm trên một trong hai vũng nước đen. Cô bé không thèm quay đầu lại, điểm chân lặng lẽ rời đi.
Ngọn lửa hừng hực trong tiểu viện vẫn đang tiếp tục thiêu đốt.
Sau khi trở về nhà cũ họ Châu, Châu Thiện đại sư tự cho là mình đã làm được một chuyện lớn cũng không thoát khỏi số kiếp bị ăn đòn.
Phan Mỹ Phượng vừa lo vừa sợ, vừa nhìn thấy bóng dáng đang rón ra rón rén của cô bé ngoài cửa cơn giận lại bùng lên tiếp, trực tiếp kéo cô bé lại dùng bàn tay to lớn như cái quạt hương bồ đánh mấy phát vào mông.
Cô ấy không thèm quan tâm đến chuyện phong lưu nho nhã xảy ra trong nhà cũ họ Châu, lôi thẳng chồng và con gái rời khỏi, cho nên chuyện sau đó vẫn là nghe người khác nói.
Tình nhân của Trần Hồng Thải là anh họ bên nhà mẹ đẻ của cô ta, hai người bị bùa nhân duyên mà Châu Thiện khắc ra mê hoặc, vừa sinh xong đầy tháng đã làm ra cái chuyện dan díu này trong phòng ở cữ.
Châu Gia Xương bình sinh ưa sĩ diện nhất, làm sao có thể chịu được nỗi nhục bị cắm sừng, lập tức lôi Trần Hồng Thải muốn đến Cục dân chính ly hôn, Trần Hồng Thải tóc tai rũ rượi quỳ trên giường khẩn cầu cũng không có tác dụng.
Cũng không biết dáng vẻ đáng thương của Trần Hồng Thải chạm vào sợi dây thần kinh nào của anh họ bên nhà mẹ đẻ cô ta, lúc vợ chồng nhà người ta đang làm loạn lên đòi ly hôn, nhân tình nhân ngãi như hắn cũng không biết xấu hổ, còn châm chọc thêm một câu: “Mày đắc ý cái gì, con trai mày là của tao.”
Cả nhà họ Châu đều ngơ ngác, nhà mẹ đẻ của Trần Hồng Thải cũng sửng sốt.
Vẫn cứ là ông anh họ này không sợ gây thêm phiền phức, mở miệng nói thêm câu nữa: “Mày thay tao nuôi con gái bao nhiêu năm như vậy, tao phải cảm ơn mày đàng hoàng.”
Lúc này, cả thôn Hoàn Khê đều bùng nổ. So với chuyện cái viện không có ai ở tại đầu đông của thôn bốc cháy, tin tức này còn dữ dội hơn nhiều.
Đương nhiên, sau khi dập lửa, tin tức người trong thôn phát hiện ra mấy bộ hài cốt trong giếng, cuối cùng vẫn đè xuống chuyện Châu Gia Xương bị cắm sừng.
Trong thôn Hoàn Khê mười năm nay có ba bốn đứa trẻ mất tích, báo cảnh sát đều qua quýt cho xong chuyện, người khác đều cho rằng những đứa trẻ này đã bị bọn bắt cóc bắt đi rồi, ai có thể ngờ, thi thể những đứa trẻ này lại tìm được trong giếng cũ. Tạo nghiệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận