Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 320: Chương 320

Tuy nói vậy nhưng cuối cùng Châu Thiện vẫn nhận, chỉ có một yêu cầu, đừng để cô lại nhìn thấy Viên Kính và Chu Thành Uy. Công việc giao tiếp đều là người của hiệp hội phụ trách, dường như Bạch Tuyết là tổ trưởng nhỏ trong hiệp hội, nhưng cô ấy không làm đơn hàng này.
Mặt mũi của hiệp hội lớn hơn Châu Thiện, rất nhanh bàn bạc xong với người tổng phụ trách kia, không chỉ thế, thù lao bị nâng cao đến ba trăm nghìn.
Đương nhiên, tiền không phải hàng đầu với Châu Thiện, cầu Đại vịnh sông được thông hành, dòng người và xe mỗi ngày chắc chắn rất lớn, công đức trợ giúp xây cầu lót đường thường nhiều nhất, bởi vì chỉ cần có người đi qua thì sẽ có công đức, tuy rằng nhỏ bé nhưng liên tục không ngừng.
Ngày Châu Thiện lại đến cầu Đại vịnh sông thì trời đổ cơn mưa bụi, Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm cùng chống một cây dù, trầm mặc nhìn nước sông cuồn cuộn ở bên dưới. Sắp đến lũ mùa hè, con sông này hùng dũng chưa từng có, nước sông giống như con thú lớn nổi giận ở bên dưới giương nanh múa vuốt.
Trước khi đến hiệp hội đã báo cho người phụ trách tuổi của hai thầy phong thủy, cho nên người tổng phụ trách kia không có ý kiến gì với tuổi của họ, điểm này khiến Châu Thiện rất vừa lòng.
Bởi vì việc xây cầu ảnh hưởng quy hoạch của thành thị, hai bên bờ đều bị phong tỏa lại, cho nên nơi này rất yên lặng, thêm vào hôm nay có mưa, trên đường chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy vài người đi đường ít ỏi.
Châu Thiện dẫn đầu lên cầu:
“Đi giữa cầu nhìn xem.”
Người ở trên cầu ngó nhau, đến giữa cầu sẽ xảy ra chuyện, bọn họ đều rõ ràng, hơn nữa hôm nay có mưa, lỡ như trượt chân choáng váng rơi khỏi cầu Đại rớt xuống nước sông thì người này còn có thể sống trở về sao? Bọn họ tỏ vẻ hoài nghi.
Bọn họ chưa kịp suy nghĩ nhiều hơn thì thấy hai thiếu niên thiếu nữ đi đến giữa cầu, trong mưa bụi mông lung, bóng lưng của cô gái vừa gầy yếu lại yểu điệu, hai người cùng chống một cây dù to màu đen, nhưng cậu bé nghiêng phần lớn dù về phía cô bé.
Người đứng ở chân cầu không kiềm được cảm thán
“Không phải chỉ có một cây dù, có cần làm vậy không? Không có dù thì đi vào lều lấy.”
Bọn họ vẫn đạp giày đi mưa theo sau hai thầy phong thủy thiếu niên.
Gió sông rất lớn, càng đến giữa sông thì mưa càng lớn, tiếng nước sông ầm ầm ập tới, hơi nước ướt át khiến người hoàn toàn mất đi tầm nhìn.
Mấy ngày trước bọn họ thử nghiệm cũng gặp trường hợp này.
Xe đang chạy ngon lành, đến giữa sông thì hơi nước màu trắng từ đâu tuôn ra, khiến người lạc đường trong đó.
Mấy người theo phía sau muốn đánh trống rút lui.
Ngay lúc này, cô gái đi đằng trước giơ tay lên phất nhẹ, hơi nước trắng xóa giảm bớt, không đến mức khiến người hoàn toàn lạc đường. Bọn họ cắn răng, bước nhanh đi theo.
Châu Thiện ngừng lại: “Là nơi này."
Nước sông phát ra tiếng rất lớn ở khúc này, đinh tai nhức óc.
Người phụ trách mới tên là Niên Dư, áo sơ mi trắng bị giọt mưa thấm ướt đẫm, anh ta rùng mình nói:
“Dường như có cái gì đang nhìn chúng ta."
Khi Niên Dư sắp đến giữa sông thì có cảm giác quái dị kia, lúc chính thức đứng ở giữa sông, cảm giác bị nhìn trộm càng không chỗ không ở.
Nào biết Châu Thiện nói: "Không phải chúng ta, là anh.”
Niên Dư đột nhiên có dự cảm không may: “Có ý gì?"
Châu Thiện nói:
“Anh từng nghe chuyện Hà Bá cưới vợ chưa?”
Đương nhiên có nghe, người đã học chín năm giáo dục bắt buộc chắc chắn đều biết câu chuyện này.
Châu Thiện chứng thực dự cảm không may của Niên Dư:
“Hà Bá ở dưới sông vừa ý ông.”
Cơ mặt Phó Kỳ Thâm co giật, nhìn kỹ Niên Dư trong một giây. Niên Dư là cháu ba đời nhà cán bộ, con cháu nhà lính, mặt mũi không tệ, khí chất tốt, đứng cùng đám người bên xây dựng cầu tựa như hạc trong bầy gà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận